Tiêu Chiến tưởng Vương Nhất Bác nói đùa với anh, kết quả Vương Nhất Bác làm xong chuyện của mình, buổi chiều thật sự đến công ty để tìm anh ấy.
Khách hàng của Tiêu Chiến vẫn ở đây, còn cả đống việc chưa quyết định, anh không ra khỏi phòng họp được. Trợ lý đi vào nói với anh rằng Vương Nhất Bác đã đến, không hẹn trước mà tự nhiên tới.
Vị này hiện đang là khách hàng lớn nhất của công ty chúng ta ở thời điểm hiện tại, cho dù có chơi trò đánh úp, ông chủ để người ta ngồi đợi cũng là không nên.
Nhưng không ngờ rằng, ghế ngồi của ông chủ Tiêu chúng ta còn cao hơn vị khách hàng bên A kia một bậc, anh dặn dò trợ lý đưa người vào văn phòng giám đốc, đợi anh làm xong việc rồi tới gặp sau.
Làm xong việc ít nhất cũng phải mấy tiếng, cứ để người ta đợi như thế sao?
Đúng vậy, không thì sao?
Lúc trợ lý truyền đạt lời lại cho Vương Nhất Bác, trong đầu toàn là mồ hôi lạnh, chỉ sợ mình nói sai phật lòng, khiến giám đốc Vương cảm thấy công ty bọn họ tiếp đón không chu đáo.
Nhưng tính khí giám đốc Vương cũng thật tốt, không hề hỏi dư thừa lấy một câu, bảo anh ấy vào văn phòng chờ anh ấy liền chờ, còn bảo anh nói lại với ông chủ Tiêu là không cần vội, anh ấy có thời gian.
Thế là ông chủ Tiêu cũng quả thực không vội vàng, lúc họp xong mặt trời cũng sắp xuống núi tới nơi rồi, phần lớn nhân viên đều đã tan ca về nhà, anh tiễn khách hàng xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-nho-anh/1066461/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.