Một mảng bừa bãi.
Vương Nhất Bác dùng khăn giấy lau từng chút từng chút giúp Tiêu Chiến, thứ dính trên bàn tay, và cả thứ bắn lên quần trong lúc không cẩn thận nữa.
Hoàn toàn không chê bai người đàn ông sau khi say rượu đã thất lễ đến mức độ này.
"Mệt quá, Vương Nhất Bác, mệt quá." Tiêu Chiến nhắm mắt, nằm im trên giường không cử động, mặc Vương Nhất Bác xử lý giúp mình.
Nước mắt âm thầm rơi xuống.
Anh ấy không chịu trả lời mấy câu hỏi của Vương Nhất Bác, về việc anh ấy có phải hay không đã chia tay với vợ, từ đầu đến cuối, anh ấy chỉ lặp đi lặp lại một câu, anh ấy rất mệt.
Vương Nhất Bác vứt khăn giấy đi, cẩn thận nằm bên giường anh ấy, "Nếu như anh bằng lòng, thì không cần làm gì nữa cả, em nuôi anh, em nói là nếu như anh bằng lòng, nếu anh bằng lòng." Cậu ấy đang nói chuyện với Tiêu Chiến, lại giống như đang tự nói với chính mình.
Tiêu Chiến đang đầu óc quay cuồng vẫn nghe thấy hai chữ "nuôi anh", khóe miệng cong lên cười nhẹ một cái, vừa khóc vừa cười.
Trước đây Vương Nhất Bác đã thích nói như vậy, động một tí là em nuôi anh.
Nghĩ lại cũng thấy khá vui, trước đây cậu ấy nói mấy câu như vậy, Tiêu Chiến chỉ coi như cậu ấy yêu đương quá khích, nói bừa để dỗ dành người ta thôi.
Bây giờ sự nghiệp đã thành, cậu ấy vẫn nói như vậy, thể hiện rằng cậu ấy vẫn chưa quên cái tốt của Tiêu Chiến lúc trước.
Khóe mắt càng cay hơn, cái bệnh uống nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-nho-anh/1066448/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.