Hai người ngồi trong xe liên tiếp hút mấy điếu thuốc, sau khi nói xong chuyện công việc, chẳng ai nói thêm gì nữa, cũng chẳng ai nói phải đi, giữa lúc đó bạn nhỏ có gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác báo bình an, bảo mình đã về tới ký túc xá.
Ban nãy rõ ràng đã đưa cậu ấy về tới tận cổng trường, từ cổng trường tới ký túc xá chỉ có mấy bước chân cũng không cần đặc biệt gọi điện báo cáo chứ.
Tâm tư của trẻ con dễ đoán, trong điện thoại vờ như vô tình vờ như cố ý hỏi Vương Nhất Bác, anh Chiến đã đi chưa, hai anh vẫn đang ở bên cạnh nhau à?
Đây nào phải báo cáo, đây rõ ràng là đang điều tra mà.
Cúp máy xong Vương Nhất Bác cũng chẳng ý kiến gì, Tiêu Chiến liền cười, "Em nói xem mấy bạn nhỏ bây giờ lấy đâu ra nhiều tâm tư thế, có cần thiết phải tự tưởng tượng coi anh là tình địch không." Anh nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác, biểu cảm đó quả thực trông rất buồn cười.
"Thế anh trách ai, trách chính khuôn mặt mình thôi." Lời Vương Nhất Bác nói là thật, ý cậu ấy là, anh có tỏ ra đứng đắn hơn nữa thì cũng vô ích, trông đẹp trai chính là một cái tội, anh cũng không thể trách người ta có phòng bị đối với anh.
Tiêu Chiến cười khổ, "Cầu xin hai đứa tha cho người già này đi."
"Em không thấy anh Chiến già chút nào."
"Còn không già, ba mươi lăm rồi."
"Anh so với lúc hai mươi lăm tuổi hoàn toàn không khác chút nào."
"Được rồi, em đừng có chém
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-nho-anh/1066443/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.