Chương trước
Chương sau
Còn chưa qua ba tuần rượu, Tiêu Chiến đã hiểu được vì sao Vương Nhất Bác lại có thể bao dung đệ đệ này. Vương Nhất Nhiên, người này thật sự chẳng có lòng dạ gì, nói mấy câu liền coi Tiêu Chiến là bạn tốt, tri kỉ, chuyện lớn từ bí mật trong cung đến chuyện nhỏ như con trai của quan viên này cưỡng đoạt dân nữ, tất cả đều nói hết cho Tiêu Chiến. Thậm chí Tiêu Chiến hoài nghi, nếu không phải được Vương Nhất Bác che chở, Vương Nhất Nhiên có thể sống bình an đến giờ không cũng là một vấn đề.
Rượu mà Tiêu Chiến đưa cho hắn là Vương Nhất Bác thưởng, nghe nói là cống phẩm Nam Cương. Nhưng Tiêu Chiến cũng không uống được, đơn giản là lấy đem đến làm quen với Vương Nhất Nhiên. Vương Nhất Nhiên không có điểm tốt gì khác, chỉ là riêng việc nói đến rượu ngon và nữ nhân thì lại là người thạo nghề số một, số hai. Vài chén rượu xuống bụng, Vương Nhất Nhiên có chút hơi say, một bên rót rượu mọt bên vỗ ngực bảo đảm với Tiêu Chiến: "Ầy, đại ca ngươi yên tâm. Đệ đệ ta ngày mai sẽ dặn dò Hoa Mãn Lâu chuẩn bị cho ngươi cô nương đẹp nhất! Đi theo hoàng huynh làm đại ca ấm ức rồi, ngày mai hai huynh đệ ta thống khoái mà chơi cả đêm."
Tiêu Chiến bật cười: "Ngày mai rồi tính, việc này không vội, không vội."
Vương Nhất Nhiên còn tưởng rằng Tiêu Chiến hoài nghi thành ý của hắn, một phe vòng qua bả vai TIêu Chiến: "Chuyện của đại ca chính là chuyện của ta! Đại ca yên tâm, dựa theo lệ thường, đêm mai hoàng huynh ta phải luận công ban thưởng, nhất định sẽ không phát hiện ra chúng ta trốn đi.
Tiêu Chiến nhanh chóng lấy một chén rượu đổ vào miệng lấp kín miệng Vương Nhất Nhiến: "Hầy, đại ca còn có thể không tin ngươi sao?"
Rượu mà Tiêu Chiến mang đến khá mạnh, không bao lâu liền chuốc say Vương Nhất Nhiên. Sau khi Vương Nhất Nhiên gục xuống, Tiêu Chiên chạy nhanh trở về trướng của mình, không chừng đêm nay Vương Nhất Bác còn muốn tìm mình, nếu hắn phát hiện ra y đi tìm Vương Nhất Nhiên rồi sinh lòng nghi hoặc, lôi Vương Nhất Nhiên đi hỏi chuyện, vậy thì thật đúng là chẳng được cái tích sự gì.
Tiêu Chiến đoán quả nhiên không sai. Y mới vừa về doanh trướng, Trương Tận Trung đã tới truyền chỉ nói Vương Nhất Bác bảo y muộn một chút hay tới thị tẩm. Tiêu Chiến gật đầu tỏ vẻ đã biết, kết quả, Trương Tận Trug vừa đi, lại một vị oan gia nữa tới:
"Tiêu công tử, không quấy rầy tới ngài chứ?"
"Sao Vương gia lại tới?" Tiêu Chiến mời Tạ Doãn ngồi lên ghế, "Không đi nghị sự cùng bệ hạ sao?"
"Một ít việc vặt thôi, bổn vương chỉ hiểu chuyện dẫn binh đánh giặc, bệ hạ sợ là không cần bổn vương đâu."
Tiêu Chiến nhất thời đoán không được vì sao đêm khuya Tạ Doãn lại đến nơi này tìm y. Y quả thực vẫn còn ý muốn kích thích tâm tư Vương Nhất Bác, nhưng tuyệt đối không phải trước mắt.
"Lúc này bệ hạ đang ở Vương trướng tiếp đón sứ đoàn Tề quốc."
Tiêu Chiến bưng chén trà nhỏ trên tay, khẽ run một chút, ngay sau đó liền trấn định nói: "Sao Tề Quốc lại đến tham gia săn thú? Vương gia lúc này báo cho ta lại là ý gì?" Mấy ngày nay vì không để Vương Nhất Bác hoài nghi, Tiêu Chiến cắt đi hoàn toàn liên hệ với ngoại giới, thế nên tin tức lớn như sứ đoàn Tề Quốc tới y cũng không biết.
"Công tử chớ có hiểu lầm", thấy Tiêu Chiến hơi nhắn mày, Tạ Doãn vội vàng giải thích nói. "Người thân từ cô quốc, bổn vương nghĩ có thể công tử sẽ nhớ nhà."
Trong lòng Tiêu Chiến có chút xúc động, đến cả Vương Nhất Bác cũng cố ý gạt mình, không cho y đi gặp sứ đoàn Tề Quốc, Tạ Doãn lại chỉ vì nghĩ mình sẽ nhớ nhà mà dám chạm vào vảy ngược của Vương Nhất Bác. Nhưng Tiêu Chiến từ trước đến nay đã quen cẩn thận rồi, mặc dù lời Tạ Doãn nói không nghe ra ý kì xấu, nhưng Tiêu Chiến vẫn làm một bộ chẳng hề để tâm: "Ta đã tới Yến quốc, coi như không còn bất cứ liên quan gì đến Tề quốc nữa."
Tạ Doãn nhìn bộ dạng gắng gượng của Tiêu Chiến, có chút đau lòng, một người điềm đạm thanh tao như vậy lại bị chính quốc gia của mình vứt bỏ, chỉ có thể hầu hạ dưới gối kẻ địch, thậm chí phải nguỵ trang thành dáng vẻ vô tình máu lạnh.
"Bổn vương nghe nói, Thế tử điện hạ phủ Trưởng công chúa cũng tới."
Trong lòng Tiêu Chiến lộp bộp một tiếng. Nhi tử của trưởng tỷ quả thực chính là vướng bận duy nhất của mình ở Tề Quốc, thiếu niên mới mười bốn tuổi chịu nỗi đau mất mẫu thân, Tiêu Chiến vẫn luôn muốn gặp cháu trai mình một lần, lại sợ một khi có quan hệ với mình, đám người trong cung sẽ càng làm đứa nhỏ này khó xử hơn. Nhưng cái làm cho Tiêu chiến không rét mà run chính là làm sao Tạ Doãn biết được quan hệ với y với trưởng tỷ?
"Ta không điều tra ngươi," Như thể nhìn ra sự nghi hoặc trong lòng Tiêu Chiến, Tạ Doãn giải thích nói, "Thế tử ham chơi, nhất thời lạc đường, vừa lúc bị ta gặp được, hắn hỏi ta tin tức của ngươi, ta mới biết được." Trong lời nói của Tạ Doãn có chút run rẩy không dễ phát hiện ra, mãi đến đêm nay gặp đứa nhỏ kia, Tạ Doãn mới biết lúc truớc ở Tề quốc, Tiêu Chiến phải chịu khổ đến mức nào. Hắn thật sự muốn ôm y, hắn muốn nói với y một câu, về sau ta bảo vệ ngươi, nhưng ngay từ lúc bắt đầu đã chẳng hề có tư cách này.
"Con trẻ ham chơi, đa tạ Vương gia." Tiêu Chiến cúi đầu, khiến người ta không thấy được thần sắc.
Tạ Doãn nhạy bén nhận thấy được trên người Tiêu Chiến lộ ra khí tức bi thương, hắn hơi mở miệng muốn nói lời an ủi, nhưng rồi lại không biết nói gì, chỉ đành nói: "Nếu ngươi muốn gặp mặt, sau dạ yến đêm mai, ta sẽ an bài cho ngươi và thế tử lén gặp nhau."
Mãi đến lúc Tạ Doãn rời đi, Tiêu Chiến cũng không tỏ rõ thái độ nhận sự giúp đỡ của Tạ Doãn. Chỉ là âm thanh từ đáy lòng nói với y, y không cự uyệt được ý tốt của Tạ Doãn. Nhưng thống khổ áp lực chịu đựng bao lâu nay, tựa hồ như tìm thấy chỗ phát tiết trong nháy mắt, Tiêu Chiến đi đến một rừng cây không người, mặc kệ chính mình khóc oà lên. Mẫu thân rời khỏi thến gian, trưởng tỷ và lão tướng quân chịu oan mà chết, sao y có thể không hận cho được? Sao có thể không đau cho được? Chỉ là, tất cả trách nghiệm y đều phải một mình gánh vác, y không thể để lộ ra nửa phần nhược điểm và sơ hở ra ngoài, ngay cả khóc cũng cực kỳ khắc chế. Ước chừng chỉ khoảng thời gian một chén trà, Tiêu Chiến lại lau khô nước mắt, trở về doanh trướng tắm gội, khôi phục dáng vẻ tiểu hồ ly không vô tâm vô phế trước mặt Vương Nhất bác.
"Bệ hạ."
Lúc Tiêu Chiến đi tìm Vương Nhất Bác, hắn còn đang xem tấu chương. Ngẫm lại, phụ hoàng kia của mình cứ thỉnh thoảng lại vì mỹ nhân này mỹ nhân nọ mà bãi triều, còn Vương Nhất Bác thì lại đem tấu chương chưa phê xong từ trong cung tới, chuyện Tề quốc thảm bại quả là nằm trong dự kiến.
"Chiến Chiến, ngươi đã đến rồi à."
Vương Nhất Bác ngẩng đầu nói chuyện với y. Tiêu Chiến vội thu liễm thần sắc, giả bộ ngoan ngoãn đi đến xoa ấn huyệt thái dương của hắn.
"Đã trễ thế này rồi, bệ hạ còn gặp ai thế."
Tiêu Chiến giống như vô tình lại, nhưng lại làm Vương Nhất Bác lậ tức nổi lên cảnh giác. Cổ tay dùng lực kéo Tiêu Chiến ngồi lên đùi mình, dùng sức nắng cằm y: "Ngoan ngoãn làm cho tốt việc ngươi nên làm, chớ có mưu toán nhúng tay vào quốc sự!" Vương Nhất Bác dùng sức không nhỏ, nơi bị hắn bóp chặt nhanh chóng đỏ lên, Tiêu Chiến đêm nay vốn đã không thoải mái, lúc này lại đột nhiên càng ấm ức.
"Thần thiếp chỉ thuận miẹng hỏi thôi," Trong ánh mắt y nổi lên hơi nước, "Bệ hạ không thích, về sau thần thiếp không hỏi nữa là được."
Lần này Vương Nhất Bác lại không giống bình thường, bế người ta lên dỗ dành, đôi mắt sắc bến tựn hồ như muốn nhìn thấu Tiêu Chiến từ trong ra ngoài. Bộ dạng Vương Nhất Bác nghiêm túc lên khiến Tiêu Chiến có mấy phần sợ hãi, quân vương tuổi trẻ đầy khí thế nhìn chằm chằm đôi mắt Tiêu Chiến mà gằn từng chữ: "Cô có thể sủng ngươi, có thể cho ngươi vinh hoa phú quý. Nhưng ngươi nhớ cho kỹ, chớ có làm việc mà cô không muốn thấy, nếu không, cô sẽ làm ngươi sống không bằng chết."
__________
Teo tèo teo và thế là đã đến lúc ngược
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.