Hồ ly nào đó: Vương Nhất Bác, ngươi bắt lão tử đội nồi, sau này lão tử sẽ tính sổ từng cái với ngươi, một đống nồi cấm dục cả tháng
_____________________________
"Phía trước là ai thế?"
Tiêu Chiến xác định Vương Nhất Bác tuyệt đối nhìn thấy rõ, trong lòng mắng Vương Nhất Bác đến máu chó tung bay: Giả vờ em gái ngươi ấy, tuổi còn trẻ đã giả mù? Nhưng ngoài mặt vẫn làm ra bộ dạng hơi thở mong manh: "Thần thiếp Tiêu phi, xin thỉnh an bệ hạ."
Không có nội lực chống đỡ cái lạnh, vì đẹp mà Tiêu Chiến mặc rất mong manh. Lúc này thân thể quả thực đã đông cứng, môi cũng đều run cầm cập, chỉ là ý chí của y mạnh mẽ nên mới tỉnh táo rõ ràng như cũ.
"Tiêu phi, cô có Tiêu phi từ khi nào thế?" Vương Nhất Bác hỏi thái giám bên người, một bộ không muốn thừa nhận.
Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác cố ý khinh nhục y, cúi đầu không lên tiếng.
Trương Tận Trung vừa lúc nhắc nhở nói: "Bệ hạ ngài quên rồi ư, là hoàng tử Tề Quốc Tiêu Chiến đấy."
"Ồ", Vương Nhất Bác làm một bộ bừng tỉnh đại ngộ, "Thì ra là bại tướng dưới tay cô," hắn một bên nói một bên quan sát thần sắc của Tiêu Chiến, chỉ thấy người nọ vẫn cúi đầu quỳ như cũ, đáy mắt không một gợn sóng. Vương Nhất Bác là một kẻ giỏi nhìn mặt đoán ý, cảm xúc chân thật trong đôi mắt của một người là khó giấu nhất, nhưng bộ dạng Tiêu Chiến quả thật không nhìn ra một chút bất mãn nào với việc hắn hạ thấp mẫu quốc của mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-giang-son-vi-sinh/194997/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.