Chỉ cần Vương Nhất Bác đến nhìn y một cái, Tiêu Chiến liền có thể nắm chắc một nửa thành công. Gương mặt này của y thật sự quá mức yêu nghiệt, da trắng như tuyết, tóc dài như mây, cũng may là thân phận y hèn mạt, rất ít người ở Tề Quốc quen y, nếu không cũng chẳng biết gương mặt này sẽ gây ra bao nhiêu phiền toái cho y nữa. Lúc này tuy đang mang bệnh, cả người gầy đi rất nhiều, nhưng lại càng thêm vài phần đẹp vì bệnh, làm người ta không nhịn được mà sinh niềm yêu thương.
Tiêu Chiến dặn dò Ngọc Nô chờ ở cửa công, nói là chờ Trương thái y đến đưa phương thuốc, kỳ thật là do đã tính được Vương Nhất Bác sẽ đến.
Tiêu Chiến cố ý thay một bộ trung y bằng tơ tằm, nửa kín nửa hở, lộ ra một mảng da thịt mềm mại, dung nhan tuấn mỹ ốm yếu làm Cẩm Tú nhìn y cũng ngại ngùng.
Bỗng nhiên Tiêu Chiến nghe được một loạt bước chân bên ngoài tường cung, cười không thành tiếng. Tai y rất thính, quả nhiên một lúc sau liền có tiếng ồn ào trong viện.
"Bệ hạ giá lâm."
Ngọc Nô vẫn luôn đợi thái y, lại không ngờ sẽ chờ được vị Diêm Vương sống trong miệng người Tề - Vương Nhất Bác, liền sợ đến mức chạy vội quỳ rạp trên đất hành lễ.
Tiêu Chiến bảo hắn chờ trong viện chính là để Vương Nhất Bác nhìn thấy biểu tình hốt hoảng thất thố của Ngọc Nô, như vậy mới có thể làm vị đế vương đa nghi kia càng tin tưởng mình không phải cố ý bày kế.
Tiêu Chiến nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-giang-son-vi-sinh/194994/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.