Nhưng một đêm ấy đã định sẽ chẳng phải sóng yên biển lặng.
Đường đường Đế vương một nước cho dù bất đắc dĩ phải đến khách điểm ở cũng sẽ không làm mình ấm ức. Vương Nhất Bác nằm trên chiếc giường lớn trong gian thượng phòng chữ Thiên, gối trên một cái gối Thục thêu chỉ vàng, nhớ về lúc cùng Tiêu Chiến ngã từ trên cây xuống.
Môi Tiêu Chiến rất mềm, hơi hơi khô, hương vị vẫn giống như trong trí nhớ, khiến người ta nhịn không được muốn ngậm lấy hung hăng lăn lộn một phen. Đáng tiếc không phải thời cơ, nhưng niềm vui ngoài ý muốn vặt vãnh này vẫn khiến Yến đế cực kỳ vui vẻ.
Chút ngon ngọt giữa bôn ba lao lực mệt mỏi mấy ngày này, cùng với ngàn vạn khó khăn nguy hiểm khiến đầu óc Vương Nhất Bác dần dần mơ hồ, ý thức lâm vào hỗn độn.
Đợi đến khi ánh nến trong phòng tắt hết, một chiếc ống trúc bằng ngón út, thần không biết quỷ không hay đâm thủng cửa sổ giấy phòng Vương Nhất Bác. Giữa ống trúc đã được khoét rỗng, một làn khói gây mê mãnh liệt xông vào trong phòng. Ước chừng qua thời gian một chén trà nhỏ, xác nhận trong phòng không có động tĩnh gì, một bóng người mới cảnh giác đẩy cửa phòng ra. Ngay một khắc hắn bước vào trong, cửa phía sau lập tức rầm một tiếng đóng lại, một lưỡi dao sắc mắt loé sáng đè trên cổ người vừa đến.
"Nói, ngươi là ai?"
Thích khách kia thất bại lại không hề hoảng loạn, Vương Nhất Bác thấy thế, trong lòng lộp bộp một tiếng, lưỡi dao kề cổ đối phương lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-giang-son-vi-sinh/1370823/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.