Nhiều ngày thời tiết dần dần ấm lên, Tiêu Chiến lại nằm trên giường bệnh, chỉ khoác tẩm y cho mát mẻ. Hôm nay y dùng kế lừa gạt Trần Vũ, tốn công như thế làm gì còn thời gian tìm tiết khố mà mặc. Cũng may ngoại bào đủ rộng, đeo đai lưng lên cũng không nhìn ra.
Nhưng ai mà biết được Vương Nhất Bác lại kéo đứt đai lưng của y! Y nhất thời buồn bực, lại quên mất mình đang ở trong trạng thái chân không, đúng là tức chết hồ ly rồi.
Tuy Vương Nhất Bác là kiểu người thần kinh thô nhưng cũng không biết phải đối mặt với tình hình trước mắt thế nào. Tiêu Chiến dựa vào lòng hắn, vạt áo nửa hở, chỉ cần hắn cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy bụng nhỏ và cảnh xuân phía dưới của mỹ nhân. Hốc mắt Tiêu Chiến đỏ lên, không biết là xấu hổ hay giận, khoé mắt ngập nước.
Lần đầu tiên Vương Nhất Bác cảm thấy y giống Tiêu Chiến chính là vì đôi mắt này, cũng là một đôi mắt thuỵ phương không khác gì người kia, khi nhìn người khác cứ như câu dẫn, nhưng cố tình vô tội như thế. Hắn như thể bị mê hoặc thần hồn, cổ họng nghẹn lại, nỗ lực nuốt hai ngụm nước bọt, vỗ một cái lên mông Tiêu Chiến.
"Sao lại không biết xấu hổ thế."
Tiêu Chiến trừng mắt, sao hắn dám đánh mông y!
"Xong đời", trong lòng Vương Nhất Bác gào thét. Trong nháy mắt vừa rồi, hắn lại thật sự coi Tiêu Tán là Tiêu Chiến, theo bản năng muốn bắt nạt y.
Một khắc trước khi Tiêu Chiến bùng nổ, Vương Nhất Bác quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-giang-son-vi-sinh/1370816/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.