"Sợ... sợ chứ."
Đại não của Vương Nhất Bác không nghe chỉ huy, nói cũng lắp bắp, tay chân cuống quýt không biết nên để vào đâu.
Tiêu Chiến tự giác lùi lại, khoé miệng treo lên ý cười, đắc ý dào dạt đi về phía trước.
Vương Nhất Bác đứng tại chỗ một lúc, vẫn còn phải dập tắt hoả khí bị Tiêu Chiến kéo đến.
Tiêu Chiến đi rất chậm, rõ ràng là đang đợi người phía sau. Vương Nhất Bác đẩy bước đuổi theo, đi song song với y.
"Yến đế bệ hạ tự mình tiến vào cảnh nội Tề quốc là có ý đồ gì?"
Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, nhưng cũng không quá kinh ngạc. Tiêu Tán có thể biến thành một vị nhân thần ở Tề quốc chỉ trong vài năm, ắt phải có một phen bản lĩnh, muốn biết được thân phận của mình cũng không khó.
"Ta..."
Vương Nhất Bác đang muốn giải thích, Tiêu Chiến tựa hồ như thấy người nào, mày nhíu lại.
"Lạ thật."
"Làm sao vậy?"
Đường phố phía trước vắng tanh, chỉ có một bà lão đi đứng tập tễnh ở góc đường. Tiêu Chiến chỉ vào bà lão kia: "Mấy ngày trước chiến đấu trên đường, có một đứa bé lập công lớn, nhưng bà nội của nó nhiễm bệnh, lại bị kinh sợ, ngay ngày hôm đó đã chết. Nhưng bà lão kia...", Tiêu Chiến chỉ tay về phía trước, "Bà ấy quay lưng về phía ta, có thể là ta hoa mắt, nhưng thật sự rất giống."
Vương Nhất Bác không nghĩ ngợi gì nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến: "Đi theo xem xem."
Mấy ngày trước Tạ Doãn đã nhận được thư của Tiêu Chiến, sau đó liền đưa cho Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-giang-son-vi-sinh/1370814/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.