Vương Nhất Bác đứng trên gác Phiêu Miểu các, ánh mắt trông về phía xa, đèn dầu khắp vạn hộ trong vương thành chập sáng hư vô, rõ ràng thân ở giữa pháo hoa chốn phàm trần, nhưng hắn chỉ càng cảm thấy cô tịch.
Tiểu thái giám cầm một tấm áo khoác, nơm nớp lo sợ đi theo sau Yến đế, từ sau khi vị kia ly thế, tính tình Yến đế đại biến, chỉ cần không để tâm một chút sẽ dẫn đến hoạ sát thân.
Một tia lạnh lẽo dừng trên mái tóc Vương Nhất Bác.
"Tuyết rơi rồi."
Vương Nhất Bác vươn tay ra, đón lấy một bông tuyết.
"Bệ hạ, thời tiết lạnh, người mặc thêm y phục vào đi."
Vương Nhất Bác nhận lấy áo khoác tiểu thái giám đưa, dừng lại một chút rồi nói: "Thời tiết thế này, y sợ lạnh nhất, đúng không?"
Tiểu thái giám cả kinh, vội vàng cúi đầu, sợ mình nói sai. Trương Tận Trung vừa lúc đi tới, biết tiểu thái giám không ứng phó nổi liền vẫy tay bảo hắn đi xuống.
Đợi tiểu thái giám lui rồi, Trương Tận Trung hầu hạ Vương Nhất Bác mặc áo khoác vào rồi mới nói: "Thời tiết lạnh lẽo, Hoàng hậu nương nương sợ lạnh nhất. Nếu nương nương còn ở đây, chỉ sợ không yên tâm để bệ hạ ở ngoài chịu lạnh thế này."
"Ngươi ấy, chỉ biết dỗ cô vui thôi." Vương Nhất Bác lại xoay người nhìn về nơi xa, "Chiến Chiến đã đi năm năm rồi nhỉ?"
Trương Tận Trung lúc này mới thả lỏng lại, trong lòng biết rõ Vương Nhất Bác sẽ không so đo với lão.
"Bệ hạ, mùng bảy tháng sau chính là ngày giỗ của nương nương."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-giang-son-vi-sinh/1370799/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.