Đáy lòng An Dương hầu run lên, rõ ràng Vương Nhất Bác vốn còn đang giận không át nổi, giờ phút này sao lại bình tĩnh đồng ý như thế, việc này phải nhanh chóng hỏi Mai tiên sinh mới được.
Đuổi An Dương Hầu đi xong, Vương Nhất Bác sắc mặt xanh mét trở về vương trướng, gọi ám vệ ra. Đêm khuya, toàn bộ doanh địa ngập tràn một mùi máu tươi dày đặc. Tất cả thị vệ cung nữ ở vương trướng ngày đó đều bị đánh chết, không giữ lại một kẻ nào.
Vương Nhất Bác ngồi yên trên long ỷ, tựa hồ như nhớ về mấy năm trước. Khi đó hắn thô bạo, máu lạnh, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, dân gian đều truyền nhau rằng hắn là thứ ác quỷ mặt lạnh hung tợn, nếu trẻ con nhà ai ăn vạ, thì lấy Yến đế ra doạ còn có tác dụng hơn là lang sói. Nhưng cũng chỉ có như thế hắn mới có thể bảo vệ được chính mình, bảo vệ được Đại Yến. Dường như hắn lúc ấy mới chính là hắn, máu lạnh, vô tình, cho dù là người thân kề cận cũng có thể lợi dụng không chớp mắt.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô, cho dù hắn lợi dụng Tiêu Chiến, cũng là để bảo vệ bình an của Đại Yến, huống chi hắn sẽ che chở tính mạng y.
"Gọi Tiêu phi đến gặp cô."
Trương Tận Trung canh gác ở ngoài gần như sắp ngủ, nghe được Vương Nhất Bác dặn dò liền đột nhiên tỉnh táo lại, vội vào phái tiểu thái giám đi truyền thánh chỉ. Kết quả không bao lâu sau tiểu thái giám quay lại, lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-giang-son-vi-sinh/1370795/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.