Vương Nhất Bác cố ý an bài cho sứ đoàn Tề Quốc vừa vặn ở nơi Tiêu Chiến nhìn thấy được, quả nhiên thấy người nọ nháy mắt liền thay đổi sắc mặt, chỉ có điều cũng nhanh chóng rời mắt đi, từng ly từng ly rót rượu xuống họng mình.
Luyến tiếc đến thế sao? Vương Nhất Bác nghĩ, quả nhiên là Tiêu Chiến lừa hắn, cái gì mà căn bản không hề để ý đến Tề Quốc? Nếu thật sự không để tâm đến, bây giờ lại thế này là vì sao?
Tiêu Chiến cái gì cũng tốt, chỉ là tửu lượng không được, hai ly xuống bụng ánh mắt liền bắt đầu phiêu. Đến khi Tạ Doãn phát hiện có chỗ không đúng, Tiêu Chiến đã uống đến bảy tám ly, thân thể y yếu, vốn không thể uống nhiều, buổi tối vùng ngoại ô gió mát, bị gió thổi một lúc Tiêu Chiến liền ho. Tạ Doãn giành lấy cái ly trong tay Tiêu Chiến không cho y làm loạn nữa. Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn Tạ Doãn một cái: "Vương gia, ngài vượt phép tắc rồi."
Trong lòng Tạ Doãn đau xót, trên mặt vẫn chưa biểu hiện ra cái gì: "Ngươi không thể uống nữa."
"Vương gia lấy thân phận gì để quản ta?"
Lời Tiêu Chiến nói ra giống như dao, đến cả hán tử có kinh nghiệm trên sa trường cũng có lúc đau đớn muốn chết. Có lẽ hôm nay hắn không nên gấp gáp như thế, nếu không phải hắn nói toạc ra những lời ấy, thì có lẽ bây giờ Tiêu Chiến vẫn có thể coi hắn như bằng hữu, mà không phải câu nào cũng nhắc nhở đến thân phận của bọn họ như thế này. Trước kia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-giang-son-vi-sinh/1370784/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.