◇◇
"Không, không có kẹo..." Ngôn Băng Vân quay đầu đi, nhìn qua như nói người sống chớ gần, nhưng làn da sau cổ lại đỏ lên, để lộ ra nội tâm quay cuồng, căng thẳng và hoảng loạn của y, "Ăn hết rồi."
Tạ Doãn làm càn hôn từ khoé môi đến nốt ruồi đen kia, xuống dưới cằm nhẹ nhàng cắn mút, ngậm lấy hầu kết không lộ rõ của Ngôn Băng Vân vào miệng.
"Được thôi, không sao." Tạ Doãn khẽ cười một tiếng, "Sư phụ cũng đủ ngọt rồi."
"Hư ưm..." Ngôn Băng Vân không thể kiềm chế mà phát ra một hai tiếng kêu mềm nhũn, hơi thở luân chuyển vừa đè nén vừa khó nhịn, không biết là thoả hiệp hay là sự chống cự cuối cùng.
Tay Tạ Doãn lang thang du tẩu không có mục đích trên người y, cuối cùng dừng lại trên hõm eo mảnh khảnh gầy yếu của Ngôn Băng Vân, nhẹ nhàng bóp hông y một cái, khiến đối phương run rẩy một hồi.
"Sao lại gầy đi nhiều thế, gần đây lại không ăn đủ bữa à?"
"Mùa hè giảm cân."
Ngữ khí của Ngôn Băng Vân vô cùng thiếu kiên nhẫn, nhưng hành động lại không hề có ý phản kháng, khiến Tạ Doãn dừng tay lại, ánh mắt như thăm dò mà nhìn y.
"Thế nào rồi?"
"...Cái gì?"
"Giận dỗi với ta thế nào rồi?" Hắn dán vào tai Ngôn Băng Vân, dùng giọng nói dính dính nhão nhão mà chỉ hai người họ có thể nghe được, hỏi, "Làm loạn đủ rồi thì để ý đến ta một chút đi? Nhé?"
"..."
Hơi thở của Tạ Doãn dừng lại trên làn da ấm áp, ẩm ướt ngứa ngáy, Ngôn Băng Vân lại đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-doan-ngon-hem-o-y/1144812/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.