Cảm giác lời bài hát này rất hợp với câu chuyện:((
"Ông trời ơi,
Chẳng lẽ ông không nhìn ra được rằng, con rất yêu người ấy hay sao?
Tại sao rõ ràng là một đôi yêu nhau đến thế, người lại bắt chúng con phải lìa xa nhau?"
__________
Ngày mà Tiêu Chiến đi, là ngày mùa đông tuyết rơi đầu tiên ở thành phố phương nam hiếm khi có tuyết này.
Đó là đêm giao thừa 30 tháng chạp.
Hôm đó Vương Nhất Bác dậy rất sớm, còn Tiêu Chiến của hôm đó, tinh thần cực kỳ tốt. Kiên trì rời giường cùng Vương Nhất Bác đi siêu thị mua đồ chuẩn bị cho bữa cơm tất niên, còn đi mua một ít pháo hoa, pháo cầm tay. Tiêu Chiến cầm que pháo hoa mà cười như đứa trẻ con.
Vương Nhất Bác hiểu rõ trong lòng, một người bị bệnh nặng đột nhiên lại tỉnh táo như thế là điều không nên.
Cậu vẫn chẳng thể giữ lại anh được.
Vương Nhất Bác đè nén nỗi chua xót trong lòng, một tay lái xe, một tay nắm chặt bàn tay Tiêu Chiến. Trong lòng Tiêu Chiến cũng hiểu rõ, nhưng anh không nói gì, chỉ mặc cho Vương Nhất Bác nắm.
Dọc theo đường đi, hai người đều trầm mặc đến lạ.
Về đến nhà, Vương Nhất Bác liền bảo Tiêu Chiến lên lầu nghỉ ngơi trước, còn lại cứ giao cho cậu. Tiêu Chiến cười từ chối, "Nhất Bác, anh không mệt, anh ngồi ở cái sopha dưới kia được không, để anh nhìn em thêm mấy lần thôi, được không?"
Vương Nhất Bác kiên quyết lắc đầu, "Không được, bây giờ anh mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi." Nói xong liền định bế Tiêu Chiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-do-quyen-va-hai-duong/213413/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.