Sao hắn có thể cảm thấy Tiêu Chiến ghét mình được chứ?
Lưu Phong nói Tiêu Chiến ghét đụng chạm với người khác, nhưng mỗi lần mình tới gần cậu ấy, cậu ấy chưa từng kháng cự lại một lần nào.
Toàn bộ sự xa cách của cậu ấy rõ ràng đều bắt đầu kể từ khi Lưu Phong nói với cậu ấy rằng mình ghê sợ đồng tính. Ánh mắt cậu ấy nhìn mình, tình cảm nhập tâm khi đóng phim, tất cả những biến hóa khác thường, rõ ràng đều có liên quan tới mình cả.
Vương Nhất Bác thở phào một hơi.
Hai người kia hàn huyên nửa ngày, Tiêu Chiến cuối cùng cũng tha cho bác sĩ, không hỏi thêm gì nữa. Anh thở ra, ngồi xổm xuống, dán sát bên tai Vương Nhất Bác, khẽ hỏi: "Đạo diễn Vương, anh không sao chứ?"
Hơi thở phun bên tai Vương Nhất Bác, cũng may hắn đắp chăn kín mít tới tận mặt, Tiêu Chiến không thấy được vẻ mặt của hắn.
Tiêu Chiến thấy hắn không đáp lại, lại gọi thêm tiếng nữa: "Đạo diễn Vương?"
Vương Nhất Bác ồm ồm hỏi: "Làm sao vậy?"
Tiêu Chiến muốn đi tìm bác sĩ, lại nghĩ tới những điều bác sĩ đã truyền đạt vừa rồi, thì hỏi: "Có chỗ nào thấy không thoải mái không?"
Vương Nhất Bác lấy cớ lung tung: "Sáng quá."
Nói xong hắn thấy hối hận ngay, bởi Tiêu Chiến đã vội đáp lại: "Để tôi đi tắt đèn."
Khi anh chuẩn bị đi tắt đèn, mới phát hiện mình vẫn còn đang nắm lấy tay hắn, lúc này Vương Nhất Bác cũng không giả ngu nữa, mặc cho anh rút tay lại.
Tay đột nhiên trống không, Vương Nhất Bác tự dưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-chan-thuc/1723433/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.