Anh ta dựa theo địa chỉ hôm qua Lưu Phong cho mình, đi tới trước cửa phòng Vương Nhất Bác. Đối phương nghe thấy tiếng gõ cửa thì rất nhanh đã ra mở.
Vương Nhất Bác mặc một chiếc áo sơ mi rộng, hắn liếc anh ta một cái rồi bảo: "Tới rồi đấy à."
Chỉ mấy chữ đơn giản này đã làm người quản lý nổi da gà toàn thân. Giọng nói lười biếng lại làm người tê dại kia, lộ ra sự rét buốt rõ ràng. Quản lý càng cảm thấy chuyện không giống như Trịnh Uấn đã nói.
"Vào đi!" Vương Nhất Bác bước vào phòng khách rồi, lại bảo, "Đóng cửa lại."
Quản lý thấp tha thấp thỏm đóng cửa lại, bước bước nhỏ tới, lại trưng ra khuôn mặt tươi cười chào: "Đạo diễn Vương."
Vương Nhất Bác ra hiệu cho anh ta ngồi xuống, rồi mở laptop ra, giơ tay gõ gõ lên bàn phím một chút.
"Đây là video tối qua nhân viên cắt nối của chúng tôi vừa mới cắt ra, anh cũng xem cùng đi." Vương Nhất Bác xắn tay áo lên, cũng ngồi xuống cạnh anh ta, nói, "Cứ từ từ mà xem."
Trên màn hình laptop phát một đoạn video chưa chỉnh sửa, diễn viên chính đúng là Trịnh Uấn.
Bản lĩnh đọc thoại của cô ta hiển nhiên không ổn, cách đọc từng chữ không đủ rõ ràng, cách phát ra tiếng cũng không đủ lực, đã thế còn ấp úng, làm cho nhân vật trong màn hình có phần khô khan, thậm chí là bị lấn át khí thế. Cô ta mở to mắt, vẻ mặt lộ ra sự ngây thơ vô tội. Giống như một học sinh cấp ba bình thường.
... Nhưng nhân vật mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-chan-thuc/1723415/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.