Quay xong cảnh này, mấy ngày sau, Tiêu Chiến chính thức kết thúc công việc.
Sau khi quay xong cảnh cuối cùng, mọi người đều dừng việc trong tay, đồng loạt vỗ tay cho anh. Cảnh tượng khác hẳn với cảnh phim này, làm cho anh hoảng hốt không biết phải làm sao.
Vương Nhất Bác thay mặt nhân viên đoàn phim tặng cho Tiêu Chiến một bó hoa, là một bó hồng đỏ lớn. Hắn cười nhét vào lòng Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến cúi đầu nhìn bó hoa kia, bị màu đỏ thẫm kia làm cho chói mắt. Anh hít sâu một hơi, nói với mọi người "Cảm ơn".
Nhiếp ảnh gia cách đó không xa nói với mọi người: "Nào nào, nhìn vào ống kính."
Tiêu Chiến vội nở nụ cười, nhìn qua, Vương Nhất Bác cũng nhích lại gần anh.
Anh cảm thấy tay đối phương nhẹ nhàng đặt lên eo mình một chút, sau khi nhiếp ảnh gia ấn nút chụp, tay hắn rời đi.
Mọi người lại lần nữa vỗ tay.
Vương Nhất Bác ghé tai anh nói: "Tối nay mời cậu đi ăn cơm nhé?"
Mấy ngày nay thực ra Vương Nhất Bác rất ít khi chủ động tìm Tiêu Chiến nói chuyện, khôi phục lại thiết lập đạo diễn ma quỷ trước đó, đảm bảo tiến độ của đoàn phim.
Tiêu Chiến nhớ tới chuyện lần trước, lắc đầu nói: "Không cần đâu, bao giờ đoàn phim mở tiệc đóng máy rồi lại nói. Hôm nay cũng bận."
Vương Nhất Bác nhìn anh một lát, cũng không cố chấp, lại hỏi: "Tôi bảo người đưa cậu ra sân bay nhé? Đã mua vé chưa? Mấy giờ?"
Tiêu Chiến có chút kháng cự với sự săn sóc của hắn, nói: "Không cần đâu. Khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-chan-thuc/1723379/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.