Quay xong cảnh này, mấy ngày sau, Tiêu Chiến chính thức kết thúc công việc. Sau khi quay xong cảnh cuối cùng, mọi người đều dừng việc trong tay, đồng loạt vỗ tay cho anh. Cảnh tượng khác hẳn với cảnh phim này, làm cho anh hoảng hốt không biết phải làm sao. Vương Nhất Bác thay mặt nhân viên đoàn phim tặng cho Tiêu Chiến một bó hoa, là một bó hồng đỏ lớn. Hắn cười nhét vào lòng Tiêu Chiến. Tiêu Chiến cúi đầu nhìn bó hoa kia, bị màu đỏ thẫm kia làm cho chói mắt. Anh hít sâu một hơi, nói với mọi người "Cảm ơn". Nhiếp ảnh gia cách đó không xa nói với mọi người: "Nào nào, nhìn vào ống kính." Tiêu Chiến vội nở nụ cười, nhìn qua, Vương Nhất Bác cũng nhích lại gần anh. Anh cảm thấy tay đối phương nhẹ nhàng đặt lên eo mình một chút, sau khi nhiếp ảnh gia ấn nút chụp, tay hắn rời đi. Mọi người lại lần nữa vỗ tay. Vương Nhất Bác ghé tai anh nói: "Tối nay mời cậu đi ăn cơm nhé?" Mấy ngày nay thực ra Vương Nhất Bác rất ít khi chủ động tìm Tiêu Chiến nói chuyện, khôi phục lại thiết lập đạo diễn ma quỷ trước đó, đảm bảo tiến độ của đoàn phim. Tiêu Chiến nhớ tới chuyện lần trước, lắc đầu nói: "Không cần đâu, bao giờ đoàn phim mở tiệc đóng máy rồi lại nói. Hôm nay cũng bận." Vương Nhất Bác nhìn anh một lát, cũng không cố chấp, lại hỏi: "Tôi bảo người đưa cậu ra sân bay nhé? Đã mua vé chưa? Mấy giờ?" Tiêu Chiến có chút kháng cự với sự săn sóc của hắn, nói: "Không cần đâu. Khách sạn có xe mà." Vương Nhất Bác: "Vậy cậu tự mình đi thong thả." Tiêu Chiến: "Được." Tiêu Chiến vào phòng hóa trang thay đồ, khi anh đi ra, Vương Nhất Bác đang cau mày ngồi trước màn hình.
Tiêu Chiến vốn còn do dự không biết có nên tới nói tạm biệt với hắn không, lại thấy hắn không có thời gian, thì đeo túi đi thẳng. Anh không thể nói rõ cảm xúc của mình là thở phào nhẹ nhõm hay là có hơi tiếc nuối. Sau khi đi được một đoạn xa rồi, anh lại không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua. ... Kết thúc rồi. Tiêu Chiến khẽ nhắm mắt lại, cảnh tượng của nửa thành phố điện ảnh đọng lại trong mắt anh, rồi tan biến theo cái chớp mắt của anh. Trong khoảng thời gian quay "Dạ Vũ" này, Tiêu Chiến cảm thấy tựa như mây khói. Anh về nhà, nghỉ ngơi vài ngày, chờ điều chỉnh tốt trạng thái, mới làm việc trở lại. Bởi có ảnh hưởng của vài lần hot search trước đó, Tiêu Chiến thực ra cũng nhận được vài lời mời hợp tác. Có một số công ty bán sản phẩm ba không muốn lấy giá cao mời anh về làm đại diện phát ngôn, hẳn là coi trọng danh tiếng trong tương lai của bộ phim "Dạ Vũ" này. Còn có bên muốn mời anh chạy show, nói có thể biểu diễn một đoạn võ thuật, nhào lộn linh tinh. Tiêu Chiến không biết mình nên cười hay nên khóc, từ chối hết toàn bộ. Mỗi ngày anh ngoài xử lí tài khoản của mình ra, thì cũng chỉ lướt tài khoản Weibo của "Dạ Vũ"... và tài khoản của người nào đó. Tiêu Chiến phát hiện từ khi mình hoàn thành công việc xong, Vương Nhất Bác rất ít khi up bài lên vòng bạn bè, có lẽ là rất bận. Phim điện ảnh khi tới giai đoạn biên tập, gần như đều phải chạy đuổi thời gian, bởi gần như đoàn phim nào cũng sẽ gặp phải vấn đề tài chính. Thậm chí có đoàn phim, nửa trước quay rất nghiêm túc, nửa sau lại qua loa đại khái, sau khi cắt nối biên tập hoàn thành, chất lượng cứ như trên trời với dưới đất. Cũng may đoàn phim không quay theo dòng thời gian trong kịch bản, kết cục phim có lẽ đã quay xong vào khoảng thời gian trước, bằng không khi chiếu phim, chẳng khác gì đầu voi đuôi chuột. Vào ngày đoàn phim đóng máy, Tiêu Chiến được tag vào post của "Dạ Vũ". Anh share cái post kia trước, lại gõ thêm hai biểu tượng trái tim. Không lâu sau, Vương Nhất Bác tự mình gửi tin nhắn WeChat cho anh. Vương Nhất Bác: "Dạ Vũ" đóng máy rồi. Tiêu Chiến bấm tay tính toán, đã được gần một tháng rồi.
Đã một tháng rồi anh mới lại nhận được tin nhắn của Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến: Tôi thấy trên Weibo rồi. Chúc mừng chúc mừng. Vương Nhất Bác: Cùng vui. Tiếp đó hai người không còn gì để nói. Lại một lúc nữa, Vương Nhất Bác bên kia lại hỏi. Vương Nhất Bác: Gần đây có công việc gì không? Tiêu Chiến: Không. Vương Nhất Bác: Vậy bớt chút thời gian, giúp chạy tuyên truyền phim đi. Tiêu Chiến: Tôi đi chạy tuyên truyền? Vương Nhất Bác: Đúng rồi. Tiêu Chiến rất ngạc nhiên. Tuy anh là nam thứ, nhưng bản chất chỉ là một tấm phông nền, mức độ nổi tiếng và lượng fans có khi còn kém diễn viên phụ trong đoàn. Trọng trách chạy tuyên truyền, gần như đều giao cho Hoàng Thời Thanh và Quách Dịch Thế gánh. Không thì vẫn còn các diễn viên gạo cội trấn giữ. Vương Nhất Bác: Có được không? Không khó đâu, cứ lấy thân phận Bắc Cố, quay vài clip hài hài là được. Với lại chắc là hợp tác với bọn Quách Dịch Thế một chút. Tiêu Chiến: Được rồi. Vương Nhất Bác: Tôi xem rồi, có một chương trình livestream có MC dẫn dắt. Phí biểu diễn của show kia cũng ổn. Cậu đi sẽ hợp. Tiêu Chiến: Được. Vương Nhất Bác chuyển tiếp cho anh một post, thông báo thời gian, địa điểm cụ thể cho anh rồi cũng không làm phiền anh nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]