Khi Tiêu Chiến xách đồ về đoàn phim, mọi người đều nở nụ cười tiếp đón anh, Tiêu Chiến cũng cười, chỉ là trong nụ cười lại có nét mỏi mệt.
Vương Nhất Bác hỏi: "Cô ấy đưa thứ gì cho cậu rồi?"
Tiêu Chiến mở túi ra, cho mọi người nhìn mấy gói đồ ăn vặt xanh xanh đỏ đỏ.
Vương Nhất Bác ngoắc ngón tay, ra hiệu cho anh lại gần.
Tiêu Chiến chạy tới, Vương Nhất Bác móc trong túi áo ngực của anh ra một cái kẹo mút vị sữa.
Hắn đắc ý bóc giấy gói kẹo ra, cười nói: "Phí vất vả, trưng thu."
Tiêu Chiến: "..." Anh rốt cuộc dùng tư cách gì để thu phí vất vả của tôi vậy?!
Lưu Phong xem náo nhiệt cũng kêu lên: "Em cũng muốn em cũng muốn!"
Tiêu Chiến quyết định phát hết kẹo cho mọi người luôn.
Anh còn cầm cái biểu ngữ nghe nói là đồ dùng đi dùng lại nhưng đã bị phá hỏng kia về, đưa cho người trong tổ đạo cụ.
"Ồi..." Người trong tổ đạo cụ ghét bỏ nói, "Tôi không thèm!"
Lưu Phong bảo: "Anh cầm về đi. Coi như làm kỉ niệm."
Kỉ niệm cái con cak! Cả đám các cậu đều chọc tôi.
Vương Nhất Bác nói: "Chiều không có việc gì cũng đừng về khách sạn vội, chờ công việc ở đây kết thúc rồi, tôi mời cậu đi ăn cơm tối. Cậu tiện ngồi lại đây học tập kinh nghiệm đi."
Tiêu Chiến cảm thấy mình mà không ăn bữa cơm này của Vương Nhất Bác, trong lòng sẽ cảm thấy không thoải mái. Thế là anh ôm cái túi lớn của mình, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Vương Nhất Bác ngậm kẹo quay đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-chan-thuc/1723363/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.