Chương trước
Chương sau
Không cần biết là đọc kịch bản hay tiểu thuyết, có hình dung trước cực kì quan trọng, khi nhập tâm vào nhân vật sẽ trở nên rất dễ dàng.
Tiêu Chiến nghỉ ngơi một ngày, vẫn không thể điều chỉnh lại được bản thân.
Anh sợ chuyện này ảnh hưởng tới trạng thái của mình, lẳng lặng bỏ qua buổi hẹn gặp Vương Nhất Bác vào buổi tối để tập diễn, Vương Nhất Bác cũng không chủ động tới tìm anh.
Vì vậy một ngày trôi qua, lại đến ngày có cảnh diễn của anh.
Quách Dịch Thế mặc áo bông đứng trong góc đối đáp với Tiêu Chiến, diễn thử vài lần, đảm bảo cho ánh sáng và vị trí trên màn hình được chính xác. Vương Nhất Bác ngồi cách đó không xa, hoàn toàn không thể nhìn ra được cảm xúc trên mặt hắn.
Khuôn mặt Tiêu Chiến rất lạnh, nhưng đúng lúc thời tiết lạnh lẽo thế này có thể giúp cho cái đầu anh bình tĩnh lại, không suy nghĩ quá nhiều.
Chỉ là khi thực sự diễn với Quách Dịch Thế, trong lòng anh lại có rất nhiều cảm xúc, thậm chí còn thấy hơi bất ngờ, cảm thấy Phùng Trọng Quang đáng lẽ không nên có những hành động như thế này. Cũng may cảnh này Tiêu Chiến đã tưởng tượng nhiều lần, anh đứng đó, lời thoại và cảm xúc đều đã vào đúng chỗ, làm mọi người không thể nhìn ra được suy nghĩ thực trong lòng anh.
Nhân viên công tác trong đoàn phim kinh ngạc, không ngờ trình độ nghiệp vụ khi diễn của anh cũng xuất sắc tới vậy. Họ châu đầu ghé tai bàn tán vài câu rồi lại nghiêm túc làm việc.
Chỉ có Vương Nhất Bác là nhướng mày, cười khen ngợi anh: "Tối về có luyện tập?"
Trước đó khi giảng giải kịch bản, trạng thái của Tiêu Chiến rõ ràng kém hơn chút. Bây giờ diễn lại rất sát với nhân vật.
Lưu Phong đứng cạnh Tiêu Chiến cũng khen anh, tỏ ý tán dương vì anh đã có cống hiến rất kiệt xuất.
Tâm trạng của đạo diễn Vương tốt, đoàn phim chính là thiên đường!

Tiêu Chiến nở một nụ cười, khoác áo đứng một bên.
Nhưng khi chính thức quay, cảnh này lại không qua được.
Biểu hiện của Quách Dịch Thế không ổn, bị Vương Nhất Bác bắt quay lại liên tục, Tiêu Chiến cũng chỉ có thể NG nhiều lần theo cậu ta.
Trình độ diễn xuất của Quách Dịch Thế, ở nhiều đoàn làm phim, đạo diễn sẽ không bắt phải quay lại, cũng không muốn chỉnh sửa lại cho cậu ta. Nhưng hiển nhiên Vương Nhất Bác là một người muốn đã tốt còn phải tốt hơn nữa.
Cả buổi sáng đều chỉ quay cảnh Quách Dịch Thế cõng Bắc Cố hành tẩu, cameraman và người phụ trách chiếu đèn đều đã thấy mỏi mệt, Quách Dịch Thế cũng đã run lên.
Ngày mùa đông quay phim ở bên ngoài, thực sự không phải là chuyện dễ chịu, Tiêu Chiến và Quách Dịch Thế đều rất căng thẳng.
Cũng may là hôm nay trạng thái của Tiêu Chiến tốt, cho dù có phải diễn đi diễn lại với Quách Dịch Thế thì cũng không có nhầm lẫn gì thái quá, thành công tránh cho Vương Nhất Bác lại lên cơn quạu.
Một cảnh như vậy, quay tới lần thứ hai mươi, rốt cuộc cũng kết thúc công việc.
Khi qua được cảnh, trên dưới đoàn phim đều nhẹ nhàng thở ra. Quách Dịch Thế nhìn trông có vẻ hơi nản lòng, nặng nề thở một hơi khói trắng ra với Tiêu Chiến, cũng không muốn nói gì, chỉ vẫy vẫy tay tỏ ý cảm ơn, rồi đi mất.
Mí mắt Tiêu Chiến trĩu xuống, anh đi tới bên cạnh nghỉ ngơi.
Vương Nhất Bác đi tới, vỗ lên vai anh.
Hắn ngồi xuống đối diện Tiêu Chiến, móc điếu thuốc ra, đang định châm, thì hình như hắn nhớ ra Tiêu Chiến không hút thuốc, lại chỉ ngậm trong miệng.
Vương Nhất Bác hỏi: "Sao hôm qua cậu không tới chỗ tôi?"

Tiêu Chiến đáp: "Hôm qua kết thúc công việc muộn quá, mọi người đều đã mệt."
Vương Nhất Bác: "Vậy nếu như mấy ngày sau đó đều mệt như thế thì sao?"
Tiêu Chiến khựng lại, cầm cốc nước ấm trong tay xoay vài vòng, chần chừ nói: "Tôi..."
Vương Nhất Bác đặt tay lên lưng anh, ngay vị trí tim, tự cho rằng mình đã đoán được suy nghĩ trong lòng anh, bày bộ dáng người lớn rộng lượng hào phóng ra, nói: "Bản thân suy xét không thể nào sánh bằng hai người thảo luận với nhau. Tôi không hề cảm thấy bị cậu làm phiền. Da mặt dày một chút cũng tốt, tôi thích dẫn dắt người trẻ tuổi có năng khiếu và nỗ lực. Hôm nay có lẽ quay xong cũng muộn rồi, ngày mai sau khi xong việc, cậu tới phòng tôi. Đúng lúc mấy ngày nữa lại tổ chức tập hợp mọi người cùng tập đọc lời thoại, cậu cũng cần chuẩn bị trước."
Hắn nói rất lấn át, khiến Tiêu Chiến không có cơ hội từ chối.
Tiêu Chiến gật đầu đồng ý.
Vương Nhất Bác lấy điện thoại di động ra: "Cho tôi WeChat của cậu. Chờ tôi bàn bạc với họ xong, sẽ gọi cậu tới. Phải tới đúng giờ, nhớ chưa?"
Tiêu Chiến lục lọi trong túi, moi điện thoại ra.
Sau khi hai người thêm bạn tốt xong, Tiêu Chiến mới phát hiện, đây hẳn là nick cá nhân của Vương Nhất Bác.
Avatar WeChat của hắn là một con nhím biển tròn vo đáng yêu đang phẫn nộ, toàn thân mình đầy gai, người nó đen sì, chỉ có đôi mắt tròn xoe là đang trợn trừng, tròng mắt trắng chiếm một nửa đôi mắt.
Tiêu Chiến nhìn thoáng qua, lại không nhịn được nhìn thêm lần nữa, không hiểu sao anh cảm thấy sự hồn nhiên vốn có của con nhím này thật giống hắn, lại có phần đáng yêu.
... Đây hẳn là cái gọi là kiếp trước kiếp này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.