Nửa tiếng sau, Tiêu Chiến hoàn thành thủ tục cuối cùng không chút trở ngại, theo sau Vương Nhất Bác ra khỏi quán cafe.
Anh ngồi vào ghế phụ, xe lái được khoảng nửa tiếng, đột nhiên điện thoại của anh nhận được một tin nhắn quái gở.
"Được lắm, gặp được quý nhân."
Tiêu Chiến đã có thể tưởng tượng được tình trạng chật vật của Vương Đào lúc này, anh nở một nụ cười, trả lời:
"Nhờ có phúc của anh. Cảm ơn."
Vương Đào lửa giận công tâm, thiếu chút nữa đã không kiềm chế được.
"Đời người lên voi xuống chó, chưa biết trước được thế nào đâu!"
Lần này Tiêu Chiến không nhắn lại. Không cần phải dây dưa với loại người như Vương Đào này làm gì cả. Anh cầm điện thoại, đặt úp màn hình lên đùi, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp mang theo chút chế nhạo của Vương Nhất Bác bên cạnh vang lên: "Giờ thì vui rồi chứ?"
Lúc này Tiêu Chiến mới nhận ra có lẽ nụ cười của mình trông có chút tiểu nhân đắc chí, anh đưa tay lên sờ, kéo khóe miệng mình xuống.
Vương Nhất Bác nhìn anh mà co rút khóe miệng, thầm nói sao tâm tình người này còn khó đoán hơn cả mình cơ chứ.
Một lát sau, Tiêu Chiến hỏi: "Đạo diễn Vương, anh quen ông chủ của chúng tôi à?"
Vương Nhất Bác đáp: "Đều ở trong cái giới này cả, chỉ cần cậu không phải là công ty gà rừng, thì trên cơ bản đều quen biết cả. Công ty các cậu còn đầu tư vào "Dạ Vũ" đấy, cậu không biết à?"
Tiêu Chiến nói: "Ồ."
Tiêu Chiến cảm thấy câu trả lời này có hơi lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-chan-thuc/164153/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.