Cuối cùng chiếc xe quả thực dừng lại ở bãi đỗ xe ngoài bệnh viện, Vương Nhất Bác phải đi hai vòng mới tìm được chỗ đỗ xe. Cảm xúc của hắn rất bình tĩnh, kéo cửa xe, nói: "Xuống đi."
Tiêu Chiến đáp: "Thôi."
"Sắc mặt cậu quá khó coi, có bị gì hay không để bác sĩ kết luận, cậu nói thôi thôi cái gì?" Vương Nhất Bác giục, "Tôi không muốn đưa một kẻ bị thương tới đoàn phim, rồi lại tốn nửa tháng nữa nghỉ bệnh đâu. Xuống xe!"
Tiêu Chiến thấy hắn đã xuống xe, bất đắc dĩ, chỉ có thể theo xuống sau.
Cuối cùng hai người dùng vài tiếng đồng hồ, lấy số, nắn xương, xác định là không có vấn đề gì lớn. Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, phải chờ xem phim chụp mới biết được.
Nhưng thực ra bởi Tiêu Chiến nhiều năm đều làm võ sinh, trên người có không ít tật cũ năm xưa, nên bị bác sĩ ân cần dạy dỗ hai ba câu.
Đi ra khỏi bệnh viện, Vương Nhất Bác nhét anh về lại trong xe, một lần nữa nổ máy, lần này rốt cuộc cũng đi về phía phim trường.
Không khí trên xe vẫn vô cùng tĩnh lặng như trước, chỉ có giọng nói chỉ đường mềm mại của chị Lâm Chí Linh là đang không ngừng vang lên.
Tiêu Chiến vần vò cái túi nilon bệnh viện cấp cho, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Vương Nhất Bác bật cười, liếc mắt nhìn anh, tiện tay mở radio lên. Sau đó mới bắt đầu hỏi chuyện về công ty của Tiêu Chiến, giấy chứng nhận diễn viên và lí lịch này nọ của anh. Tiêu Chiến chọn vài câu hỏi đơn giản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-chan-thuc/164145/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.