Chương trước
Chương sau
Đạo diễn đứng lên, hất đổ toàn bộ đồ vật trên tay, mắng chửi: "Đứng đờ ra đấy mà nhìn nữa à! Không muốn ăn cơm nữa hả? Vào hết vị trí cũ cho tôi! Bảo vệ đâu, kéo nó ra ngoài ngay cho tôi!"
Tiêu Chiến, người đang đứng thẳng cúi đầu, không mấy ai nhớ tới sự tồn tại, lúc này lại chậm rãi nói ra một câu: "Tôi không quay."
Giọng nói anh thoát ra khỏi miệng chậm chạp nhẹ nhàng, chỉ là một câu trần thuật, vẫn làm cho người ta nghe không ra được cảm xúc.
Đạo diễn vẫn chưa để lời nói của anh vào tai, gắt gỏng chỉ đạo: "Cameraman đâu!"
Vương Nhất Bác lại rất đắc ý, la lên: "Cậu ấy không quay, có nghe thấy không thế? Ông ở đấy mà quay phong cảnh đi!"
Tiêu Chiến cởi áo khoác trên người ra, cầm lấy chiếc áo bông đặt cạnh đó lên, cài cúc áo lên tận cúc trên cùng, dùng áo bọc lấy cơ thể gầy mà rắn chắc của mình, sau đó thở ra một luồng hơi trắng thật dài.
Đạo diễn rốt cuộc cũng ngẩn người, quay đầu hỏi: "Cậu nói gì? Cậu vừa mới nói gì?"
Tiêu Chiến ngước mắt lên, nhàn nhạt lặp lại lần nữa: "Không quay. Đoàn làm phim này của các người vô lý."
Đạo diễn hít sâu một hơi, sắp tức điên lên rồi, quay đầu nhìn xung quanh, thấp giọng thét lên: "Quản lý đâu! Quản lý của cậu đâu!"
Vương Đào đen mặt chạy ra, cười làm lành với đạo diễn.
Đạo diễn nói: "Cậu ta muốn chấm dứt hợp đồng! Cậu tính tổn thất của đoàn làm phim cho cậu ta, nói cho cậu ta phải bồi thường bao nhiêu tiền!"
"Tôi không hề kí hợp đồng." Giọng nói của Tiêu Chiến đã lạnh tới cực điểm, "Không phải giữa chừng ông đã cắt mất vai diễn của tôi rồi hay sao?"
Đạo diễn sửng sốt, lại hung hăng nhìn Vương Đào.
Vương Đào cười khổ, đen mặt đi tới trước mặt Tiêu Chiến, muốn dạy dỗ anh.

Tiêu Chiến không nhìn gã, đút tay vào trong túi, đồng tử màu nâu dưới ánh dương trời đông nhìn có vẻ vô cùng nhu hòa, anh lên tiếng trước: "Cuối tuần này là hợp đồng của tôi hết hạn rồi, đến lúc đó anh hãy tìm tôi. Tôi đi trước."
Vương Đào cười khổ, đen mặt đi tới trước mặt Tiêu Chiến, muốn dạy dỗ anh.
Lâm Thành không nhìn gã, đút tay vào trong túi, đồng tử màu nâu dưới ánh dương trời đông nhìn có vẻ vô cùng nhu hòa, anh lên tiếng trước: "Cuối tuần này là hợp đồng của tôi hết hạn rồi, đến lúc đó anh hãy tìm tôi. Tôi đi trước."
Vương Đào thật sự không còn cách nào, bản thân gã lúc trước cũng là ỷ vào chuyện này nên mới cướp được nhân vật từ trong tay anh.
"Cậu điên rồi hả Tiêu Chiến?" Vương Đào đuổi theo anh, hạ giọng, túm chặt lấy cánh tay anh nói, "Bây giờ cậu mà đi, chính là gây khó khăn cho tôi."
Tiêu Chiến nhạt nhẽo đáp lại: "Ồ." Sau đó anh bước tiếp.
"Có chút thú vị." Vương Nhất Bác đứng ngoài nghe ngóng một lúc, cười nhạt nói, "Bô lô ba la cái gì? Không thấy người ta không buồn phản ứng lại à? Mấy chữ chấm dứt hợp đồng này nghe không hiểu? Coi mình là đấng bậc nào thế không biết?"
Vương Đào căm hận nói với hắn: "Cậu rốt cuộc là ai?"
Vương Nhất Bác lúc này gặp ai là diss người đó, cười nhạo nói: "Liên quan tới cái rắm nhà anh đấy à?"
"Tôi quản lý nghệ sĩ của tôi thì lại liên quan tới cái rắm nào nhà cậu?"
...
Tiêu Chiến lướt qua hai cái tên đang mắng chửi vô nghĩa kia, đi tới một căn lều dựng tạm, thay quần áo.
Khi anh bước ra, người đàn ông đeo kính râm kia đã không thấy đâu nữa, mà Vương Đào thì đang lởn vởn quanh đạo diễn lấy lòng, tên nam thứ kia – Quý Vân Phàm, đang nắm chặt hai tay, ngoan ngoãn đứng bên cạnh.

Tiêu Chiến cũng chẳng buồn nhìn thêm, xoay người đi khỏi.
Anh rút chiếc điện thoại di động đang rung tới vang dội lên, đưa ngón tay đã sắp cứng đờ chạm vào khung chat trên cùng.
Một cái bóng đèn tròn: 【 video 】
Một cái bóng đèn tròn: Quay lại được rồi, hình ảnh nét lắm , ông đây chịu đựng gió lạnh cả sáng nay với mày, mày phải có thái độ gì đi chứ?
Tiêu Chiến gửi lì xì cho cậu ta.
Một cái bóng đèn tròn: chỉ hai trăm thôi á?! Mày có bị làm sao không đấy? Mới tính phí up lên mạng của tao thôi cũng chưa đủ.
Tiêu Chiến dừng bước, thu giao diện chat lại tới mức nhỏ nhất, ngước mắt lên, nhìn về phía người đàn ông đang chắn đường mình, hỏi: "Có việc gì?"
Giọng nói ra khỏi miệng lạnh lùng mà dứt khoát, chữ nào cũng mang theo cảm giác mệt mỏi, không vui vẻ chút nào.
Người nọ khẽ cười, rồi tháo cặp kính râm của mình xuống.
Không có hiệu ứng lấp lánh gì, chỉ có một khuôn mặt sạch sẽ có thể làm cho mọi người có chút ghen tị.
Trùng hợp đây lại chính là khuôn mặt mà Tiêu Chiến muốn có nhất. Không quá góc cạnh, lại rất có khí khái đàn ông.
Vương Nhất Bác chí khí ngút trời nói: "Đưa cậu đi lăn lộn trong giới điện ảnh!"
Giọng Tiêu Chiến vang lên gần như cùng một lúc: "Không hẹn."
Vương Nhất Bác: "???"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.