"Không sao không sao," Vương Nhất Bác xoa đầu Nguyệt Nguyệt an ủi, "Nguyệt Nguyệt, con đến phòng sách luyện chữ trước đi, lát nữa daddy gọi con thì con hẵng ra."
"Vâng." Nguyệt Nguyệt ngoãn ngoãn gật đầu, vội chạy vào phòng sách bày bút mực giấy nghiên ra, lấy bảng chữ mẫu bắt đầu viết lại.
Lúc Tiêu Chiến về, hai ba con vừa mới làm cơm xong bê lên bàn, vừa nhìn thấy lãnh đạo về đã vội ra đón.
"Bảo bảo anh về rồi à." Vương Nhất Bác cười có chút chột dạ, tiến đến nhận lấy áo khoác Tiêu Chiến cởi ra, ngoan ngoãn treo lên cánh tay, vẻ mặt chờ đợi sai bảo.
Kết hôn hơn hai mươi năm, trong lòng Vương Nhất Bác có cái gì Tiêu Chiến cũng đều nhìn thấu. Anh chỉ liếc mắt một cái, nhàn nhạt ừ một tiếng, đã làm Vương Nhất Bác sợ đến toát mồ hôi, đứng trong góc bé nhỏ đáng thương bất lực.
"Daddy về rồi ạ, cơm làm xong rồi, con với ba làm đấy, đều là món bố thích." Vương Quân Nhất cũng vội nịnh nọt, "Phòng bếp cũng dọn rồi, sạch sẽ sáng loá luôn."
[ Cười chết tôi rồi ]
[ Toả Toả hahaha cười chết tôi rồi ]
[ Hai ba con này hâm quá đi hahaha ]
[ Papa: Tại sao chuyện không liên quan đến tôi mà tôi phải chột dạ thế? ]
[ Hahahaha khi không tỏ ra ân cần, không phải gian trá cũng là trộm cắp ]
[ Cười chết tôi mất cái nhà này vui quá ]
[ Daddy nhìn phát biết liền ]
[ Daddy cảm giác rất không zui ]
[ Daddy nhìn thấu hết gòi ]
[ Dáng vẻ daddy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-ca-nha-chung-minh/1186669/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.