"Giờ không cần em dỗ nữa rồi chứ gì?" Vương Nhất Bác nhàn nhạt hỏi, vẻ mặt nghiêm túc.
"Em có cần phải thế không?" Tiêu Chiến không vui mà nhìn hắn.
"Anh khó chịu thì có phải em là người đau lòng không? Anh có đau lòng hơn em không?"
Tiêu Chiến mím môi, "Đau lòng thì đừng quan tâm nữa, không quan tâm thì không đau lòng rồi?"
"Em có thể mặc kệ anh được sao?"
"Em đừng lấy cái bộ dạng ở công ty ra quản anh được không, quản người ngoài đến nghiện rồi đúng không?"
"Làm gì có ai khiến em nhọc lòng bằng anh hả?"
[ Bọn họ đang cãi nhau gì zậy? ]
[ Hỏi hay lắm, tui cũng chịu luôn ]
[ Không phải, sao cứ thấy như đang tung cơm chó vậy trời? ]
[ Toả nhi ở bên cạnh bé nhỏ đáng thương bất lực biết bao... ]
[ Thương Toả Toả, Toả Toả đến chỗ mama đi nè ]
[ Lật mặt nhanh thật vừa nãy vẫn còn yên lành cơ mà ]
[ Papa đâu cần phải thế đâu, ăn cay một bữa cũng không có chuyện được... ]
[ Cảm giác trong mắt papa thì daddy cứ như búp bê sứ ấy ]
[ Không đến mức đấy chứ, papa không người lớn gì cả ]
[ Có vợ đại mỹ nhân như thế mà không nghe theo hở? ]
[ Toả Toả mau chạy đii ]
[ Toả Toả cưng cưng thương quá à, đến chỗ mama nè ]
...
Tiêu Chiến không để ý đến hắn, không khí hơi căng thẳng, Vương Quân Nhất vội nói, "Daddy giúp con luộc thịt được không? Con dọn phòng bếp một chút."
"Để ba con dọn ấy." Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-ca-nha-chung-minh/1186665/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.