Trước khi định rời khỏi Paris, giữa đêm khuya Tiêu Chiến nhận được điện thoại của giáo sư Philips.
"Tiêu Chiến, tôi thấy tin tức về cậu trên mạng rồi, nước hoa của cậu lại tên là Bản Requiem Hoa Hồng sao? Cậu chắc chắn là Requiem à?"
"Không sai, là Bản Requiem Hoa Hồng ạ, là tên cậu ấy đã đặt trước khi rời đi."
"Cậu ấy đặt? Tiêu Chiến này, tôi có một suy đoán khả năng sẽ hơi buồn cười!"
Nhìn thấy cái tên "Bản Requiem Hoa Hồng" khiến giáo sư Philips nhớ lại một chuyện rất lâu trước kia, ông cũng có nghe hậu duệ của một nhà thám hiểm người Mỹ kể lại, có liên quan đến Requiem.
May là giáo sư nhìn thấy tên nước hoa ở trên mạng, nếu không có lẽ vĩnh viễn ông cũng không nhớ ra.
"Tiêu Chiến, không có căn cứ, cũng không có tài liệu lịch sử nào ủng hộ. Nhưng mà, cậu có bằng lòng vì cậu ấy diễn tấu Requiem không?"
"Requiem? Bản Requiem nào vậy ạ?"
"Tôi không có khúc phổ, cũng không có khả năng tìm được cầm phổ, không ai biết là bản Requiem nào. Chỉ là một cách nói: Nếu như đại nhân sẵn lòng từ bỏ, diễn tấu Requiem vì người hiến thân, linh hồn có thể trở lại nơi quy tụ. Nhưng mà Tiêu Chiến này, trước giờ tôi chưa từng thấy ghi chép khảo cổ nào như vậy, có thể chỉ là..."
"Cháu sẵn lòng thưa giáo sư! Cháu đã không còn điều chế nước hoa nữa rồi, không cần ghi chép, cháu tin vào truyện cổ tích, cháu bằng lòng thử. Không có cầm phổ thì cháu sẽ tự tìm, bản nào cũng được, cháu phải diễn tấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-ban-requiem-hoa-hong/994051/chuong-37-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.