Sáng sớm hôm sau, mặt trời còn chưa nhuộm vàng cho cát, tiểu yêu quái đã trở lại khách sạn rồi.
Cậu đang gõ cửa phòng, cửa phòng của đại nhân.
Không ai mở cửa, Vương Nhất Bác đeo túi vải màu nâu, càng ra sức đập cửa hơn nữa. Cậu nhớ tới sáng sớm hôm qua, đại nhân cứ kêu mệt suốt, không muốn nhúc nhích, không muốn rời giường, tối hôm qua có phải đại nhân cũng rất mệt không?
Lúc này phần lớn du khách ở khách sạn còn đang ngủ, tiếng động tiểu yêu quái gây ra phá vỡ mộng đẹp của rất nhiều căn phòng, có người còn cởi trần, thò đầu ra gào lên, trật tự đi.
Rốt cuộc nghe được tiếng của Tiêu Chiến, hình như đang kề sát cánh cửa, rất rõ ràng, không giống với sáng sớm hôm qua.
"Vương Nhất Bác, cậu về phòng mình trước đi, đến giờ ăn sáng rồi nói sau."
"Đại nhân, tôi về rồi, tôi trở về rồi!"
"Mới có 5 giờ, về phòng cậu ngủ đi, đừng gõ cửa nữa."
"Đại nhân, anh tức giận sao? Tối hôm qua có người ngủ với anh, hắn chọc anh tức giận à?"
"..."
Nói xong thì nghe âm thanh chuyển động của chốt cửa, cửa phòng mở ra rồi.
Tiểu yêu quái nhìn thấy bóng lưng của đại nhân, đang mặc chiếc áo ngắn tay màu trắng mà mọi khi vẫn đưa cậu mặc. Tiêu Chiến mở cửa, không nhìn Vương Nhất Bác, nằm lại lên giường, đắp kín chăn.
Anh muốn để Vương Nhất Bác quay về phòng cậu, nhưng tiểu yêu quái vẫn cứ đứng ở cửa nói tiếp, "hàng xóm láng giềng" đều thò đầu ra, nghi ngờ gian phòng này đêm nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-ban-requiem-hoa-hong/994016/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.