Hoàng Tử Thao chờ điện thoại của Ngô Thế Huân trọn một ngày.
Hắn không hiểu được, trước kia khi còn ở nước ngoài hai người bọn họ ở chung rất vui vẻ, ăn cơm đi dạo phố shopping, có đôi khi còn cùng chơi game, leo núi hoặc là đi loanh quanh, tại sao mới trở về nước những điều tốt đẹp đều không còn?
Hoàng Tử Thao vốn hẹn Ngô Thế Huân ăn cơm, nhưng cả ngày hôm sau Ngô Thế Huân không gọi điện thoại cũng chẳng nhắn tin, hắn ngồi trên ghế sa lông ở nhà mình đợi một ngày, chờ đến phát cáu, cuối cùng khi mà đã sốt ruột đến không thể chịu được nữa, rốt cục Ngô Thế Huân gọi điện thoại tới xác nhận thời gian và địa điểm dùng cơm.
Hoàng Tử Thao nắm chặt di động cười lạnh: “Thật là hiếm có khi Ngô tổng còn nhớ đến tôi đấy!”
Ngô Thế Huân ở đầu bên kia nói: “Ngoan nào, tối đi ăn cơm nhé.”
Hoàng Tử Thao như gặp sét đánh, cho là mình nghe lầm, vội vàng nói: “Này này, vừa rồi em nghe không rõ, anh nói gì vậy?”
Ngô Thế Huân cười nói: “Ngoan nào.”
Trong nháy mắt Hoàng Tử Thao bình tĩnh lại, quen Ngô Thế Huân đã bốn năm, tính tình của Ngô Thế Huân hắn biết rõ, có thể dỗ dành một đôi lời như vậy thật sự là nên cám ơn Quan Âm cùng Đức Chúa Trời.
Buổi tối Hoàng Tử Thao thay quần áo đi ra ngoài, Ngô Thế Huân hẹn ở một nhà hàng có tiếng ở H thị, chỉ có hội viên mới có thể vào, phòng riêng lại càng phải xếp hàng đợi, mà Ngô Thế Huân chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/baba-thay-the/96325/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.