Ba Độ vốn là người trong quân đội khi còn chiến tranh thì chiến công hiển hách, chức vị rất cao sau này về hưu vẫn còn được sự đãi ngộ của chính phủ.
Kim Chung Nhân cho người điều tra được, Độ gia có hai người con, Độ Khánh Nguyên cùng Độ Khánh Tú. Độ Khánh Nguyên theo nghiệp ba sau khi tốt nghiệp thì gia nhập lực lượng quân đội nhưng không may lại hi sinh, Kim Chung Nhân nghĩ trong một gia đình có xuất thân như vậy Độ Khánh Tú tại sao lại đi làm đầu bếp?
Bởi vì có những chuyện không phải chỉ chiếu theo một phương diện mà nói được, cuộc sống của con người cũng vậy, không nên chỉ nhìn về một chiều hướng nào đó mà suy nghĩ.
Ba Độ sau khi tòng quân xuất ngũ về sau làm bộ đội ở phòng văn thư, về sau cùng mẹ Độ kết hôn rồi có hai đứa con trai, Độ Khánh Tú so với Độ Khánh Nguyên từ nhỏ luôn là thua kém mọi mặt, thân lại không tốt, yếu ớt luôn dễ phát sốt cảm mạo, dù có đi bao nhiêu bác sĩ vẫn không khỏi.
Lúc đó bà nội của Độ Khánh Tú đích không biết từ nơi nào thỉnh được một đạo sĩ đến xem tướng cho cháu nội, đạo sĩ kia vừa nhìn qua đã trực tiếp nói, đứa bé này sinh ra dương khí rất yếu (Ọ V Ọ),lại bị chướng khí của oan hồn chiến sĩ bám trên người ba nó quấn lấy, không để nó ở nhà này được nữa, tốt nhất nến đưa đến một nơi khác nuôi dưỡng, nuôi khoảng bảy tám nay thì có thể trở về, nhưng mà tất cả đều là tùy duyên a, chớ nên miễn cưỡng, về sau trưởng thành chắc chắn nó sẽ gặp phúc.
Mẹ Độ là người của cuộc sống hiện, nghe những lời này đều cho là mê tín dị đoan, lúc ấy vẫn lạnh lùng hỏi: “Nó là con của tôi làm sao có thể ở nơi khác?”
Đạo sĩ ánh mắt thâm thúy cười cười, đưa tay vuốt râu: “Sau này đứa nhỏ này chắc chắn có phúc, Độ Khánh Tú còn có gặp người của Lộc gia, Ngô gia còn có kết giao với Kim gia…” (thánh cmnr)
Mẹ Độ lúc ấy cảm thấy đạo sĩ kia quả thực là bịa chuyện có, bà nội Độ Khánh Tú đúng là quá rảnh rồi, nhưng Mẹ Độ cũng không có biện pháp, cũng không lay chuyển được mẹ chồng, chỉ đành phải đem con đưa cho bà nội về sống tạm ở vùng nông thôn, cũng may gia đình bà nội ở nông thôn cũng thuộc dạng khá giả, có vườn cây ao cá lại có sẵn người làm trông coi.
Độ gia lúc ấy cũng là thử đem con về nông thôn xem sao, Mẹ Độ căn bản không tin đạo sĩ kia phán…, nhưng một tuần lễ sau quả nhiên kỳ tích đã xảy ra.
Độ Khánh Tú ở nhà bà nội đã qua một tuần lễ vậy mà không có phát sốt, ăn cũng nhiều hơn trước, Độ Khánh Tú và đám trẻ con gần đó chạy nhảy đến là vui vẻ, cuối tuần đi bệnh viện tra sức khỏe tiến triển rất tốt.
Chuyện này đối với Độ gia mà nói quả thực tựu là bất ngờ, đối với Mẹ Độ mà nói càng là không tin được, bà đọc nhiều sách xem nhiều tài liệu khoa học vẫn không mấy tin, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy những lời của đạo sĩ nói trở thành sự thật, bà chỉ có thể cảm thán “Kỳ tích”?
Độ Khánh Tú cứ như vậy bình an ở nông thôn đi học, nhưng thành tích một mực quá bình thường, không có gì nổi bật.
Mẹ Độ đã căn bản nhìn thấy tương lai của con mình, bà không cần con mình trở thành ông này ông nọ chỉ cần bình an mà sống là được. Thế nhưng ba Độ lại một mực hướng cho con mình tham gia quân ngũ như mình, khiến hai người phát sinh mâu thuẫn rất lâu.
Độ Khánh Tú sau khi tốt nghiệp trung học thì quay về nhà, mẹ Độ bảo phải thi một ngành văn học, ba Độ lại bảo phải theo anh trai đi quân đội, cuối cùng là Độ Khánh Tú chán ghét đến mức dứt khoát đăng kí đi học nấu ăn trở thành đầu bếp…
Độ Khánh Tú như có năng khiếu về mặt này, ở trong trường dặc biệt nổi bật, học cái gì đều là vừa học liền biết, lại thanh tú hiền lành, về sau còn được đại diện cho trường học một khóa tập huấn món Âu ở Pháp.
Trước kia Mẹ Độ thường chỉ áp đặt con cái, về sau khi Độ Khánh Nguyên mất bà đau khổ nhận ra rằng, con cái đều có cuộc sống riêng của nó, chỉ cần nó bình an, hạnh phúc là được.
Chuyện của Kim Chung Nhân mẹ Độ cũng không cấm đoán hay làm khó dễ, trực giác mách bảo bà Kim Chung Nhân là một người tốt, lại rất biết cách nhường nhịn con trai bà. Bà cũng hi vọng Độ Khánh Tú có thể cùng Kim Chung Nhân nhanh chóng ở bên nhau.
Nếu có Kim Chung Nhân ở bên cạnh, Độ Khánh Tú cho dù có ngây thơ đơn giản đến đâu nhất định cũng không bị người ta khi dễ.
Về phần Kim Chung Nhân, sau khi biết Độ Khánh Tú xuất thân từ gia đình quân đội thì cả người đều có điểm không được bình tĩnh.
Kỳ thật không bình tĩnh cũng là bình thường thôicon trai nhà quân đội mà đi làm đầu bếp? Quả thực là mới lạ nha!! Hơn nữa cái vẻ mặt ngây thơ như vậy.
Lão hổ như thế nào sinh ra một cái bé thỏ trắng hay sao? Căn bản là không khoa học nha!!
Kim Chung Nhân nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên có chút xoắn xuýt. Từ đầu hắn luôn nghĩ Độ Khánh Tú xuất thân từ một gia đình rất bình thường, mình và Độ Khánh Tú kết hôn là chuyện rất tốt đẹp, về sau cả hai nhà cùng một chỗ yêu thương A Xán, vui vẻ hòa thuận thật rốt đẹp.
Nhưng hiện tại Độ Khánh Tú lại có gia cảnh như vậy, Kim Chung Nhân đột nhiên cảm giác khó chịu, nói trắng ra thì kỳ thật là nam nhân trong lòng luôn khư khư suy nghĩ mình phải vượt trội hơn người yêu về mọi mặt, xuất thân cũng vậy, gia đình cũng vậy như thế mới có cảm giác thỏa mãn. (thế Đô của tôi không phải nam hả ông tướng =.=)
Con người Kim Chung Nhân nói trắng ra là khá bảo thủ, hắn cảm thấy về sau cùng Độ Khánh Tú ở chung nếu có dính tới gia đình còn có dính tới quân đội, việc làm ăn kinh doanh cũng cảm thấy như bị trói buộc.
Mẹ Độ ngày đó sau khi trở về thì tìm Độ Khánh Tú để nói chuyện về Kim Chung Nhân.
Mẹ Độ cơ bản đem ý kiến của mình nói ra —— “Con cảm thấy Kim Chung Nhân thế nào? MẸ cảm thấy nó không tệ lắm, nếu sau này hai đứa cùng một chỗ, còn có thêm đứa nhóc nữa, cuộc sống đúng là rất mỹ mãn nha.”
Độ Khánh Tú ngạc nhiên nhìn mẹ Độ, cậu từ nhỏ đã biết rõ mẹ mình thuộc dạng nhạy cảm với cái mới, có cái gì tốt liền lập tức lao vào, nhưng cũng không phải nhanh như vậy mà bán con đi luôn chứ?!
Độ Khánh Tú mặt xám xịt nhìn mẹ mình, Thật giống như hồi còn trẻ con vậy, mẹ nói sao con nghe vậy.
Đột nhiên điện thoại của Độ Khánh Tú reo, là Kim Chung Nhân gọi tới.
Kim Chung Nhân trong điện thoại nó: “A Xán hôm nay lại đi chơi, buổi tối em tới nhé.”
“Ah, được.”
Mẹ Độ lúc này không nói bất cứ một lời nào, rất nhanh nhẹn chuẩn bị cho con trai buổi tối lên đường. (amen =]])
Buổi chiều tối Độ Khánh Tú đã tới rồi, A Xán vẫn đang ở nhà bạn, Kim Chung Nhân ngồi ở sa lon xem tài liệu, hai người thời điểm đối mặt có một loại cảm giác tên là “Xấu hổ” bay lòng vòng.
Độ Khánh Tú rủ mắt xuống, im lặng đi qua, vô ý thức mà vén lên ống tay áo, đứng đối diện với Kim Chung Nhân hỏi: “Mẹ của tôi đi tìm anh nói những gì vậy?”
Kim Chung Nhân: “Ah, không có gì.”
Nghe người kia nói xong, Độ Khánh Tú quay người đi qua phía tủ lạnh chọn đồ ăn chuẩn bị nấu, Kim Chung Nhân cầm tài liệu trong tay, nghĩ nghĩ gì đó, cuối cùng hắn đem tài liệu ném qua một bên, nói: ” Ba của em vốn là quân nhân, em tại sao lại là làm đầu bếp?”
Độ Khánh Tú không có gì là ngạc nhiên, cậu một bên rửa rau một bên quay đầu, đối với Kim Chung Nhân nở nụ cười, nói: “Vì tôi hiểu rõ thực lực của mình, bất quá trong nhà mọi người đều ủng hộ tôi làm đầu bếp, nếu anh không thích tôi làm nghề này tôi cũng không thể vì anh mà đổ được. Hơn nữa tôi thấy mình làm đồ ăn khá ngon, tôi rất thích làm việc này.” Nói xong quay đầu trở lại, chăm chú tiếp tục rửa rau.
Kim Chung Nhân sửng sốt, hắn vốn cho là Độ Khánh Tú sẽ giải thích gì đó. Ví dụ như tôi là không muốn dựa vào người nhà, tôi là muốn khẳn định bản thân vân…vân, nhưng mà Kim Chung Nhân không có nghĩ tới cậu thừa nhận chính mình rất bình thường lại rất thích làm đầu bếp, không có xấu hổ gì khi không theo nghiệp quân nhân.
Kim Chung Nhân nhìn Độ Khánh Tú chăm chăm, trong đầu hiện lên duy nhất một điều lập đi lập lại
“Chính là người đó! Sẽ không sai! Người cùng mày sống hết cuộc đời! Chính là người đó!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]