Chương trước
Chương sau
Lý Hồng Bình ngồi ở trên ghế sô pha trong văn phòng của Ngô Thế Huân, máy lạnh bật ù ù, trà trên bàn bốc lên hơi nóng mờ mịt.

Lý Hồng Bình nghe Ngô Thế Huân nói xong cả người cười muốn nằm lăn ra sàn, tay cầm chén trà của hắn cứ rung lên làm sóng sánh cả ra ngoài. Lý Hồng Bình đặt lại ly trà lên bàn, cười không thở nổi, tựa ở trên ghế salon nhìn khuôn mặt đầy hắc tuyến của Ngô Thế Huân, nói: “Người ta không đồng ý? Người ta cự tuyệt? Đã giựt dây cho con trai nói dối mà cuối cùng cũng bị cự tuyệt a, thật là đáng thương … Ha ha ha ha…thật là đáng thương”

Ngô Thế Huân ngồi đối diện Lý Hồng Bình, sắc mặt so trong ngày thường còn lạnh gấp mấy lần, áp khí cực thấp, hai con ngươi đều ẩn lấy một tầng hơi nộ khí.

Đêm qua Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm ngồi nói chuyên, Lộc Hàm tựu như là cự tuyệt, hơn nữa còn là cự tuyệt dứt khoát.

Lộc Hàm nói nếu như Ben Ben thật sự lạ giường lạ nhà, cậu có thể mỗi tối đều ngủ cùng Ben Ben, nhưng sẽ không ở lại, tại đây dù sao cũng là nhà của Ngô Thế Huân, sinh hoạt cá nhân của anh, cậu sẽ không liên hệ gì hết.

Ngô Thế Huân đêm qua nghe Lộc Hàm nói xong cả người đều hóa đá! Nếu không phải ánh sáng trong phòng quá mờ, Lộc Hàm có lẽ sẽ phát hiện mặt Ngô Thế Huân đều đen xì hết rồi.

Ngô Thế Huân vốn cảm thấy Ben Ben tuy diễn kịch không chuyên nghiệp, nhưng rất khôn khéo, lại không cho người khác cảm thấy có cái gì không ổn, từng từ từng chữ nói ra đều khiến cho người ta quan tâm đến.

Cho nên lúc bị Lộc Hàm cự tuyệt, Ngô Thế Huân thập phần muốn đem cả người Lộc Hàm xốc lên nhìn xem đến cùng là cậu đang suy nghĩ cái gì!? Nhưng nhiều hơn lại là loại cảm giác vô lực cùng nôn nóng.

Hai bên cũng đều là vì con trai, trước đây còn ký hợp đồng, Lộc Hàm thầm nghĩ cùng Ben Ben sống chung một chỗ, mặt khác không liên hệ đến cuộc sống của Ngô Thế Huân, nên khi Lộc Hàm cự tuyệt nhìn theo góc độ của cậu đều là hợp lý hợp tình!

Ngô Thế Huân nhìn Lý Hồng Bình đang cười đến tắt thở, hỏi: “Vui lắm à?”

Lý Hồng Bình vừa gật đầu: “Vui!” vừa nghĩ tới Ngô Thế Huân vì theo đuổi người ta còn mang cả con mình ra tấn công, kết quả cuối cùng Lộc Hàm không thèm động tâm một cái còn trực tiếp từ chối luôn, Lý Hồng Bình cảm thấy chuyện này đúng là chuyện vui nhất từ trước đến giờ rồi!

Lý Hồng Bình đột nhiên phi thường muốn gặp mặt Lộc Hàm, muốn gặp vị “đại thần” để xem rốt cuộc là người thế nào mà khiến hai bố con nhà Ngô Thế Huân điên đảo?!!

Ngô Thế Huân mặt lạnh uống trà, không thèm nhìn Lý Hồng Bình, Lý Hồng Bình cuối cùng cười đã đủ rồi, mới ngồi thẳng, mở miệng nói: “Cậu ta cự tuyệt? Ai ôi!!!, tôi sẽ không cười nữa, bất quá sau này thì không biết sao nha, anh tốt xấu gì cũng được mọi người hô một tiếng Ngô Tổng, hôm nay lại thất bại vì theo đuổi một chủ biên nho nhỏ. Truyền ra ngoài sẽ bị cười đến rụng răng được ấy chứ.”

Ngô Thế Huân nhìn Lý Hồng Bình: “Cười đã rồi nhỉ? Cười đã thì mau biến đi!” Nói xong ra hiệu tiễn khách.

Lý Hồng Bình: “Đừng đừng, anh bảo tôi đến chẳng phải là có chuyện muốn nhờ sao? Tôi chỉ là mới cười có mấy phút thôi mà? Đừng lạnh lùng như vậy chứ! Được rồi được rồi, tôi không cười nữa, anh nói đi tôi nghiêm túc nghe!”

Ngô Thế Huân cùng Lý Hồng Bình mặt ngồi đối diện nhau, Lý Hồng Bình cũng biết một số chuyện về Ngô Thế Huân nên ngồi thẳng nói: “Hai người lúc trước là kí hợp đồng đúng không? Vẫn còn hiệu lực sao?”

Ngô Thế Huân: “Đã hủy rồi.”

Lý Hồng Bình biết rõ Ngô Thế Huân đối với Lộc Hàm là có tình cảm, vừa nghe nói hợp đồng đã bị hủy cũng không mấy kinh ngạc, hắn nói tiếp: “Tôi chưa thấy ai ngu như anh. Anh xem, Lộc Hàm đến nay chịu biết bao bi thảm rồi, không được nếm cái gọi là tình cảm chân thực, còn buộc phải mang thai thuê, người như vậy khẳng định luôn phải có biện pháp xử lý mọi chuyện, làm việc cũng có nguyên tác rành mạch, hợp đồng ký kết còn được xem là một nền tảng để dựa vào. Anh cùng Ben Ben đêm qua như vậy hình như đã vi phạm nguyên tắc của cậu ấy.”

Lý Hồng Bình tiếp tục: “Ben Ben là tâm can bảo bối của cậu ấy, không có vấn đề gì, còn anh thì khác! Anh chỉ người cần tìm một người mang thai thuê, là ba ba của Ben Ben, nói dễ nghe một chút anh là ân nhân cho cậu ấy gặp lại con trai, còn nói khó nghe thì anh là người gián tiếp hại cậu ấy thê thảm!”

Từng lời từng chữ của Lý Hồng Bình như từng cú đấm mạnh vào tâm can Ngô Thế, Lý Hồng Bình nói không sai, giữa anh và Lộc Hàm chỉ là một mối quan hệ dựa trên hợp đồng đã kí xuống, còn trên thực tế là hai người của hai thế giới khác nhau.

Lý Hồng Bình lại nói: “Chuyện anh làm hôm qua hoàn toàn là thất bại! Anh nói ‘Một nhà ba người’ không phải là ý thổ lộ cùng cậu ta sao? Về sau cuộc sống riêng tư của hai người sẽ cùng một chỗ sao? Thật sự là quá ngu ngốc! Nếu tôi mà là anh, đêm qua tôi sẽ bảo cậu ta ở lại nhưng là trên nội dung của hợp đồng không ảnh hưởng đến cuộc sống của nhau! Anh biết cái gì là “Bứt dây động rừng”không? Cái kiểu của anh là thành cái dạng đó đấy!”

Ngô Thế Huân hiểu ý của Lý Hồng Bình, cũng biết là ngày hôm qua mình quả thật là kích động rồi.

Lý Hồng Bình: “Muốn mang được vợ về nhà, đương nhiên thành ý là trọng yếu nhất, bất quá nếu anh hấp tấp, không chừng vợ còn chưa tiến tới gần được đã chạy trốn mất rồi! Cho nên anh không nên quá kích động cũng không được ra tay ngay, muốn thành công phải thận trọng từng bước.”

Ngô Thế Huân chăm chú nghe rồi hỏi lại “Vậy tôi sẽ làm như thế nào?”

Lý Hồng Bình nghiêng người qua Ngô Thế Huân cười cười nói nhỏ: “Ví dụ như nói —— Vợ đại nhân à! Sau đó trực tiếp áp xuống dưới mà làm, đến lúc xong thì thách cậu ta cũng chẳng còn sức mà chạy! Thế là thành công rồi!”

Ngô Thế Huân nhìn Lý Hồng Bình mặt không biểu tình đứng lên đi đến trước bàn làm việc, cầm điện thoại lên nói với thư kí: “Giúp tôi tiễn khách!”

Lý Hồng Bình: “…”

Hôm nay Lộc Hàm tới tòa soạn rất sớm, bài báo sẽ phát hành vào hôm nay, không biết bài viết về Ngô Thế Huân sẽ có phản hồi như thế nào nữa, Kim Mân Thạc cũng rất khẩn trương, tới tới lui lui tới từng phòng ban dò hỏi.

Cuối cùng Kim Mân Thạc đi vào phòng nhân sự.

Bên nhân sự ngẩn mặt lên nhìn, cầm lấy một tập giấy đưa ra nói: “Gần đây có người muốn xin vào làm thực tập trong toàn soạn, anh muốn nhận không?”

Kim Mân Thạc cầm lấy lý lịch sơ lược, nhìn nhìn: “Năm ba đại học à? Chúng ta không phải đã nhận hai thực tập sao?”

Bên nhân sự đứng lên cầm lại lí lịch: “Có ích lắm đấy.”

Kim Mân Thạc xem trên lý lịch sơ lược, hỏi: “Chuyên môn là gì?”

“Tài chính – kinh tế!”

Kim Mân Thạc nghe tài chính – kinh tế đầu như muốn ong ong, mới vừa tống khứ một Diệp An Ninh hiện tại lại nhận vào một thực tập sinh, vẫn lại chỉ mới năm ba đại học, lần này mà có phiền phức gì, Lộc Hàm cũng sẽ lại là người lãnh đủ.

Kim Mân Thạc đem lý lịch đặt lại trên bàn, sờ cằm: “Nếu được thì cứ bảo cậu ta đi tìm tòa soạn khác đi, đừng phóng tới đây hộ tôi cái.”

Nhân sự nói: “Cậu ta chỉ nhất định là phải ở đây! Tôi có nói cũng không được!” Đang thì điện thoại trong phòng vang lên, ừ ừ vài cái thì quay đầu lại nói với Kim Mân Thạc: “Có tin từ bên kia! Người kia buổi trưa sẽ tới!”

Kim Mân Thạc nhịn không được trong lòng liếc mắt, đối với phòng nhân sự muốn cảm thán một câu… Ôi mẹ ơi.

Bài phỏng vấn Ngô Thế Huân lên trang nhất của báo bán đắt như tôm tươi, bên bộ phận PR của EXO gọi tới, nói lần này quả thực làm rất tốt, bài báo được nhiều người tâm đắc, tòa soạn báo khổ cực rồi, hôm nào sẽ mời chủ biên đi ăn cơm vân…vân.

Lộc Hàm nghe điện thoại liên tục, người chúc mừng, người hỏi thăm cứ tấp nập mãi lâu lắm mới buông được điện thoại ra.

Biện Bạch Hiền tới gõ cửa phòng Lộc Hàm, mới bước vào đã nói: “Chúc mừng đại vương! Chúc mừng đại vương!”

Lộc Hàm trong mắt vui vẻ đáp: “Cậu cũng có phần mà!”

Biện Bạch Hiền đi tới trực tiếp ngồi xuống, cửa phòng làm việc cũng không kịp đóng, “Đúng rồi, vừa em nghe Kim lão biên nói có một thực tập sinh muốn tới.”

“Làm cùng ban với chúng ta à?”

Biện Bạch Hiền: “Đúng ạ…” Nói xong đem lý lịch sơ lược đưa cho Lộc Hàm xem, Lộc Hàm nhận lấy, nhìn thoáng qua ảnh dán trên lý lịch rồi lên tiếng.

“Tôi biết rồi.”

Biện Bạch Hiền sau khi ra ngoài Lộc Hàm ngồi ở trên ghế làm việc đọc kĩ lý lịch sơ lược, Kim Tuấn Miên, sinh viên năm ba đại học G, có kinh nghiệm thực tập hai lần, một lần ở đài truyền hình, một lần ở tòa soạn báo trung tâm thành phố N, tuổi không lớn nhưng có kinh nghiệm như thế này cũng là rất giỏi.

Lộc Hàm xem hết lý lịch thì đặt ở bàn công tác bên cạnh tiếp tục công việc.

Hoàng Tử Thao luôn nhớ rõ sở thích hay uống trà sữa của Lộc Hàm đặc biệt là lúc rảnh rỗi, Lộc Hàm từ tòa soạn đi ra tới tiệm trà sữa đối diện mua trà sữa, Hoàng Tử Thao ngồi ở trong tiệm chờ Lộc Hàm.

Lộc Hàm mua trà sữa thì bắt gặp Hoàng Tử Thao trong quán không quan tâm mà nói thẳng: “Tôi còn phải đi làm, anh có cái gì thì liền trực tiếp nói đi, tôi hi vọng đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, còn việc gì vướng mắc hôm nay cứ nói cho rõ ràng!”

Hoàng Tử Thao nhìn Lộc Hàm, cười nhạt một cái, trong mắt còn có rất nhỏ tự giễu: “Anh biết, hôm nay là lần gặp cuối cùng, tối nay anh lên máy bay xuất ngoại, không biết khi nào thì về.”

Lộc Hàm gật đầu: “Ừ.”

Trong tiệm mở một bản nhạc ballad du dương, Hoàng Tử Thao hít một hơi rồi thở dài, hắn nhìn ly trà sữa trước mặt, giọng nói có phần nghèn nghẹn: “Anh vẫn còn nợ em một lời xin lỗi đúng không?” Hoàng Tử Thao nhìn Lộc Hàm: “Anh xin lỗi, Hàm nhi, bất kể là là quá khứ là hiện tại, anh thật lòng xin lỗi em.”

Lộc Hàm nhìn Hoàng Tử Thao, không nói gì.

Hoàng Tử Thao: “Anh trước kia quả thực rất ích kỷ rồi. Khi mẹ anh chết, ba anh lao vào bài bạc, lên đại học quen được em, về sau vì du học mà bỏ lại em, vì ba anh mà em phải khổ sở, nghĩ đi nghĩ lại dù không trực tiếp gây ra nhưng anh cũng vẫn là một trong những người hại em. Cho nên…Hàm nhi, thật xin lỗi.”

Lộc Hàm một mực trầm mặc.

“Khi anh về nước rồi gặp lại em, anh thừa nhận chính mình đối với em vẫn là rất động tâm, sau khi chia tay với Ngô Thế Huân, anh thậm chí còn hoài nghi em có phải hay không vì trả thù anh mới cố ý tiếp cận Ngô Thế Huân.”

Lộc Hàm đột nhiên đập bàn: “Nếu như chỉ là nói một câu xin lỗi, vậy cũng đã nói rồi, tôi còn phải đi làm, không rảnh nghe anh kể chuyện.” Lộc Hàm nói xong toan bước ra ngoài.

Hoàng Tử Thao không ngăn Lộc Hàm lại, hắn chỉ nhìn Lộc Hàm cầm theo ly trà sữa đẩy cửa đi ra ngoài, hòa vào dòng người trên phố, cuối cùng biến mất trong tầm mắt.

Hoàng Tử Thao giơ tay lên lau mặt, trong mắt chậm rãi đỏ lên, hắn cũng không nghĩ mình hôm nay tại sao phải đến đây gặp Lộc Hàm, nhưng cảm giác đen tối trong lòng thúc giục hắn gặp cậu, nhìn cậu, nói với cậu một lời xin lỗi.

Hắn đột nhiên nhớ tới chính mình năm đó xuất ngoại, lúa ấy Lộc Hàm đứng trong tuyết rơi nhìn hắn trân trân, hắn chỉ nhìn Lộc Hàm, nói: “Hàm nhi, anh đi rồi, em phải chăm sóc tốt chính mình!”

Lộc Hàm nhìn xem hắn gật đầu, nói: “Anh cũng vậy!”

Hoàng Tử Thao không có ôm Lộc Hàm, hắn muốn hắn và Lộc Hàm quan hệ cuối cùng cũng cứ như vậy, nói chia tay thì thật tàn nhẫn nên đành im lặng, về sau sẽ nói sau! Hoàng Tử Thao nhìn Lộc Hàm, hai người nhìn nhau vài giây, không ai nói gì.

Cuối cùng Hoàng Tử Thao mở miệng, hơi lạnh theo môi hắn thoát ra: “Anh đi đây.”

Lộc Hàm mắt khi đó đột nhiên đỏ lên, hé miệng, nhưng không nói nên lời, chỉ gật đầu: “Ừm.”

Hoàng Tử Thao nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng nhớ lại Lộc Hàm lúc ấy, nhưng mà quá lâu rồi, hắn chỉ nhớ rõ đó là một mùa đông, chính mình cùng Lộc Hàm ở trong trường học tạm biệt nhau, Lộc Hàm dù mắt đỏ lên, nhưng cụ thể là biểu lộ cái gì hắn thật sự nghĩ không ra.

Quá lâu, thật sự quá lâu.

Lộc Hàm lúc kia đã biết sao? Biết rõ tương lai cả hai sao!? Biết rõ hắn xuất ngoại trở về bọn hắn cũng sẽ không thể làm bạn bè được? Đúng vậy, Lộc Hàm cho tới bây giờ đều là người thông minh như vậy, biết rõ hắn ích kỷ hẹp hòi cũng biết lý tưởng của hắn… Nghĩ tới đây hắn giật mình, vậy còn chuyện đó vì sao cậu lại đồng ý làm?

Lộc Hàm, Lộc Hàm… Hoàng Tử Thao nhắm mắt lại gọi tên cậu mà tự nhạo báng chính mình, khi mở mắt ra, trong đáy mắt hắn như một mạng vỡ tan… Hắn đáng đời, hắn thật sự đáng đời!

Năm đó một người tốt như vậy, chính mình lại buông tay, hôm nay muốn quay đầu, người kia đã sớm không còn như trước nữa.

Chuyến bay của Hoàng Tử Thao bị muộn, hắn phải ngồi chờ bên ngoài.

Hoàng Tử Thao ngồi chờ, hắn dựa vào cửa ra vào, bên cạnh thường xuyên có người đi qua đi lại, còn có tiếp viên hàng không đi tới chào hỏi, nhắc nhở Hoàng Tử Thao hiện tại tốt nhất đừng ngủ, chờ máy bay xem xét sửa chữa xong sẽ lập tức khởi hành.

Hoàng Tử Thao lắc đầu nói mình không ngủ, chỉ là cần nghỉ ngơi một chút, tiếp viên hàng không tươi cười gật đầu ly khai.

Bên cạnh Hoàng Tử Thao là một đôi tình nhân, chàng trai nắm lấy tay cô gái, nghiêng vai một chút cho cô dựa vào, Hoàng Tử Thao chỉ có thể thấy khuôn mặt người nam.

Người nữ nói: “Anh thật sự không hối hận sao? Anh bây giờ hối hận còn có cơ hội đó! Máy bay bay cất cánh rồi thì có nhảy cũng không nhảy được đâu!”

Người nam cười: “Nói nhăng nói cuội gì đấy?!”

Người nữ: “Anh bỏ dở một công việc tốt như vậy theo em ra nước ngoài, thật không hối hận sao?”

“Thật ra thì anh rất hối hận!” Người nam nghiêm mặt nói.

Người nữ không lên tiếng, người nam đột nhiên cười nói: “Bất quá công việc thì có thể tìm được, còn em thì chỉ có một thôi!? Được rồi được rồi, đừng hỏi nữa! Hỏi nữa là anh nhảy máy bay thật đấy!”

Người nữ ôm lấy cánh tay người nam cười rộ lên.

Hoàng Tử Thao thu hồi ánh mắt, cảm thấy trong nội tâm như đang run sợ, hắn hít sâu một hơi, lấy điện thoại trong túi.

Trong khung tin nhắn hắn gõ một dòng kí tự 【 Hàm nhi, anh đi rồi, chúc em hạnh phúc! 】 hắn nhìn màn hình rất lâu, cuối cùng từng chữ từng chữ xóa bỏ, tắt luôn nguồn điện thoại.

Lộc Hàm đã không còn quan tâm đến hắn nữa, chúc phúc như vậy thì có ý nghĩa gì?

Rốt cục cũng là rời đi rồi, cũng không mong cậu còn nhớ hắn, sau này có còn gặp lại tốt nhất cứ xem là người qua đường mà lướt qua nhau.

Như thế nào đi nữa, hắn vẫn mãi mãi là một Hoàng Tử Thao ích kỉ hẹp hòi.

Lộc Hàm từ chối ở lại nhà Ngô Thế Huân, Ben Ben quả thực cảm thấy trong lòng như đổ mưa sấm chớp ầm ầm, nhưng mà Lộc Hàm có nói mỗi ngày sẽ đón nhóc tan học, buổi tối sẽ cùng nhóc ngủ trên giường lớn, Ben Ben cảm thấy thôi thì cũng tạm được đi!

Đại Cam Cam vẫn bên cạnh tiểu Cam Cam, một nhà cam cam thật vui vẻ!

Vì công việc bận rộn Lộc Hàm buổi chiều này cũng không thể tới đón Ben Ben, Ben Ben chẳng những không có biểu hiện mất hứng, ngược lại rất thông cảm với Lộc Hàm. Ngô Thế Huân cảm thấy có chút giật mình, tiểu tử lúc nào mà đổi tính đổi nết rồi, hỏi đi hỏi lại mới biết, nguyên lai bạn nhỏ A Xán gần đây không được vui, Ben Ben cảm thấy mình còn hạnh phúc hơn, vì vậy cũng không còn cau kỉnh như trước.

Ngô Thế Huân vừa lái xe một bên vừa nhìn Ben Ben qua kính chiếu hậu, gian phòng đã quét dọn sạch sẽ, hai cha con thậm chí cũng đã làm một kịch bản hoàn hảo rồi, kết quả cuối cùng Lộc Hàm nói ra một chữ “Không” làm cho tất cả kế hoạch đổ vở hết, oắt con không biết cảm thấy thế nào, còn Ngô Thế Huân lại là rất phiền muộn.

Ngô Thế Huân vừa lái xe bên vừa nói: “Ba ba với con đã bàn bạc cái gì con quên rồi à? Đại Cam Cam không chịu ở lại mà con cũng đồng ý sao?”

Ben Ben ngồi ở phía sau nói: “Nhưng mà đại Cam Cam nói là vì ba ấy thấy rất bất tiện ah! Hơn nữa ba đã đồng ý buổi tối sẽ đến ngủ cùng con rồi! Cũng sẽ làm đồ ăn ngon cho con ăn, còn có tắm cho con!”

Ngô Thế Huân dừng vài giây không nói, cuối cùng buồn bực lên tiến: “Còn ba ba thì sao?”

“A?” Ben Ben có chút không hiểu thấu nhìn xem phía trước lái xe Ngô Thế Huân, “Ba ba làm sao?”

“Con đã hứa với ba mang người tới mà, quên rồi hả?”

“Thế nhưng mà đại Cam Cam chỉ là không ở lại ban ngày thôi, ban đêm vẫn là tới ở mà, có cái gì không ổn sao?”

Ngô Thế Huân thấy có chút thất bại rồi, Ben Ben dù sao cũng chỉ là trẻ con, vì vậy nói: “Đại Cam Cam là ma ma của con, ba ba là ba ba của con. Con nghĩ ba ba và đại Cam Cam quan hệ thế nào?”

Ben Ben rất mau trả lời: “Đại Cam Cam là ma ma, ba ba là ba, ba ba cùng ma ma còn có con là người một nhà!”

Ngô Thế Huân đối với cậu trả lời của Ben Ben rất hài lòng, mắt nhìn đường, miệng nói chậm rãi: “Nhưng hiện tại con chỉ ở chung với ba ba, còn ma ma thì không có như vậy.”

Ben Ben trong đầu chợt có bóng đèn tỏa sáng, trong lòng như thông suốt điều gì, bàn tay nhỏ nắm lại vung vung: “Đại Cam Cam là không thích ba ba đúng không?”

Ngô Thế Huân đột nhiên có một cảm giác xúc động trong, con trai thông minh như vậy thật sự là gien di truyền rồi, nhưng mà nói thẳng như vậy, thật khiến cho người ta đau lòng: “Ừ!”

Ben Ben há hốc mồm kinh ngạc, lông mày nhíu lại, trong đầu có suy nghĩ xẹt ngang. Đúng rồi! Ba ba cùng đại Cam Cam còn không có ngủ chung như mình nữa. Nguyên lai cũng là do đại Cam Cam không thích ba ba đó!

Ben Ben rất chăm chú hỏi: “Đại cam Cam vì cái gì mà không thích ba ba? Ba ba làm sai chuyện gì sao?!”

Ngô Thế Huân lái xe, thầm nghĩ chuyện sai lớn nhất chính là muốn có thằng nhóc con này!

Ngô Thế Huân lúc này không biết nói sao với con, chợt nhớ lần trước Ben Ben đã hứa với mình không nhắc chuyện xưa, vì vậy nói: “Con chẳng phải đã hứa không hỏi ba chuyện trước đây sao?”

Ben Ben hừ một tiếng, ngạo kiều nói: “Không hỏi thì không hỏi, con cũng không thèm quan tâm! Dù sao đại Cam Cam ưa thích Ben Ben là được rồi!”

Ngô Thế Huân: “…”

Ngô Thế Huân đem Ben Ben đưa về nhà, sau đó sẽ tới công ty làm việc tiếp, trong nhà đồ ăn hôm nay đã được bảo mẫu làm xong xuôi, Ben Ben ăn xong thì ngồi ở trên ghế salon xem TV, đợi Lộc Hàm đến tắm rửa.

Ngô Thế Huân ngồi bên cạnh Ben Ben, Ben Ben ngẩng cổ lên nhìn Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân nói: “Con có muốn Lộc Hàm tới ở không?”

Ben Ben đương nhiên là muốn Lộc Hàm đến đây ở, vì vậy gật đầu, “Có chứ! Nhưng mà đại Cam Cam không chịu thì sao?”

“Con không biết nghĩ cách à?”

Ben Ben vẻ mặt vô tội nhìn Ngô Thế Huân: “Thế nhưng mà nếu như đến ba ba cũng không có cách thì con biết làm gì bây giờ?”

Ngô Thế Huân sững sờ.

Đúng vậy! Ngô Thế Huân muốn theo đuổi Lộc Hàm, bởi vì chính mình cùng cậu đang có Ben Ben, anh hi vọng dùng Ben Ben mà tiếp cận Lộc Hàm, Lộc Hàm yêu con trai, nhưng là căn bản không yêu Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân dùng Ben Ben đặt trước tầm mắt Lộc Hàm?! Lộc Hàm chỉ nhìn thấy một Ben Ben đáng yêu thông minh, còn Ngô Thế Huân căn bản là như thế nào Lộc Hàm đều không nhìn thấy!

Lộc Hàm đến đúng là Ngô Thế Huân vẫn chưa đi, Ben Ben nằm trên ghế salon đợi đến độ không kiên nhẫn được nữa, nằm lăn qua lăn lại, đồ chơi Transformers ném ở bên cạnh, cầm lên rồi bỏ xuống.

Ngô Thế Huân mở cửa cho Lộc Hàm, rồi đứng nguyên trước cửa nhìn Lộc Hàm xoay người đổi giày, Ben Ben nhảy tới, la to một tiếng “Ba ơi” hai tay hướng Lộc Hàm ôm tới.

Lộc Hàm đổi giày xong nâng người lên ôm Ben Ben đi tới ghế ngồi, cười cười với Ben Ben: “Hôm nay ở trường học có ngoan không?”

“Rất ngoan!” Ben Ben gật đầu vẫy đuôi.

Lộc Hàm thu dọn đồ chơi Ben Ben vứt lung tung trên ghế, Ben Ben dập dập chân nói với Lộc Hàm, “Đi tắm ba ơi, đi tắm!”

Ngô Thế Huân đi tới, đối với Ben Ben nói: “Ba ba cùng Lộc Hàm có chuyện cần bàn chút.”

Ben Ben không ầm ĩ nữa, nhìn nhìn Ngô Thế Huân lại nhìn Lộc Hàm, nhẹ gật đầu.

Ngô Thế Huân bảo Lộc Hàm đi lại phía ban công, trong nội tâm hơi có chút bực bội, nhất là chính mình phát hiện có dùng Ben Ben cũng không lay chuyển được Lộc Hàm, giờ phút này Ngô Thế Huân đặc biệt muốn hút thuốc, nhưng lại sợ Lộc Hàm chán ghét mùi thuốc lá.

Lộc Hàm đi ra ban công nhìn Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân nói thẳng: “Cậu đến đây sống đi, ở phòng trên lầu hai ấy, Ben Ben buổi tối cùng ngủ với cậu, không có gì bất tiện đâu.”

Lộc Hàm lắc đầu: “Không, tuy là thuận tiện, nhưng chúng ta trước đây cũng đã nói, sẽ không bởi vì con trai mà có quá nhiều liên hệ với nhau.”

“Cậu không nghĩ là điều đó sẽ được sao?” Ngô Thế Huân hỏi lại Lộc Hàm.

Lộc Hàm gật đầu: “Đúng là không phải hoàn toàn sẽ làm được, nhưng anh có cuộc sống của anh, tôi có cuộc sống của tôi, vì Ben Ben mà đi ngược lại với cuộc sống vốn có của mình sớm muộn gì cũng có một ngày hai ta đều chán ghét đối phương.”

“Lộc Hàm!” Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm chăm chăm, biểu lộ đặc biệt nghiêm túc chăm chú, có cảm giác mình căn bản đã đợi không được rồi!

Anh không giống như Lý Hồng Bình đi bar gặp người đẹp một hai lần thì quên, với Lộc Hàm từ ngày đầu tiên gặp, Ngô Thế Huân đã có cảm giác tim đập rất nhanh, cái cảm giác này càng nhìn Lộc Hàm lại càng dữ dội hơn, khao khát muốn gần gũi Lộc Hàm ngày càng lớn, Ngô Thế Huân dù đang làm việc, trong đầu đều luôn là hình bóng Lộc Hàm, Lộc Hàm nhàn nhạt biểu lộ dáng tươi cười, Lộc Hàm im lặng cúi đầu hay ngay cả Lộc Hàm nhìn thẳng vào Ngô Thế Huân cũng có!

Lý trí của Ngô Thế Huân khi đối mặt Lộc Hàm căn bản là không hề giống với những người khác, đứng trước cậu Ngô Thế Huân không thể nào giữ được vẻ luôn bình tĩnh lạnh nhạt của mình.

Nếu như có thể giữ được bình tĩnh Ngô Thế Huân lựa chọn phương pháp đường đường chính chính theo đuổi, nhưng mà hiện tại chỉ cần Lộc Hàm Hàm đứng trước mặt mình, Ngô Thế trong đầu đều là, làm sao đây? Làm sao cho tốt đây? Làm gì để người ta không chán ghét đây!

“Lộc Hàm, việc này không chỉ là đơn thuần vì Ben Ben, ” Ngô Thế Huân toàn thân cơ bắp đều co rút cứng ngắc, hai tay nắm chặt lại, rốt cục nói: “Tôi cũng thích em!” Ngô Thế Huân nói xong cuối trên mặt Lộc Hàm cũng không có bất kì biểu lộ ngạc nhiên nào, chỉ là lông mày hơi nhướng lên, biểu hiện có một chút giật mình, mặt khác đều rất bình thường.

Ngô Thế Huân trong lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi, không rõ Lộc Hàm sao có thể trấn định được như vậy đấy, hay là biểu hiện của mình gần đây hơi quá, người ta đã phát hiện rồi?!

Lộc Hàm nhìn thẳng vào mắt Ngô Thế Huân, “Anh thích tôi?”

Ngô Thế Huân gật đầu, phía sau lưng cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

“Anh nghĩ tôi sẽ xem nhẹ chuyện anh và Hoàng Tử Thao quen nhau bốn năm?!”

Ngô Thế Huân sững sờ. Lộc Hàm năm đó cũng đã cùng Hoàng Tử Thao quen nhau hơn một năm!

“Em biết?” Ngô Thế Huân sau lưng lại đổ đầy mồ hôi lạnh.

“Đúng, biết rõ, Hoàng Tử Thao về nước ngày đó vừa vặn gặp được tôi ở phi trường, người đi đón hắn lúc đó chính là anh.”

Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm, không biết nên nói cái gì nữa, Lộc Hàm căn bản không thích Ngô Thế Huân, chỉ là yêu thương Ben Ben, trong nội tâm cậu chỉ có một Ben Ben. Ngô Thế Huân bên ngoài uy nghi lẫm liệt nhưng bên trong lại chẳng khác nào một kẻ ngu đứng trước mặt người ta mà hô tôi thích em, mặc dù không có trực tiếp bị cự tuyệt, nhưng so với bị cự tuyệt kết quả còn thảm thiết trăm ngàn lần!

Lộc Hàm buổi tối tắm cho Ben Ben, hai người ngồi trong bồn tắm chơi thổi bóng xà phòng, Ben Ben toàn thân đều là hương cam ngọt ngào lan tỏa.

Hai cha con chơi đùa một lát, Lộc Hàm mang Ben Ben trở về phòng, Ngô Thế Huân có lẽ đã đi công ty, trong đại sảnh đèn lớn đã tắt, cửa sổ sát đất mở toang, có mùi thuốc lá nhàn nhạt trong không khí.

Ben Ben nhìn Lộc Hàm, nói: “Ba ơi đi thôi!”

Lộc Hàm ừ một tiếng, theo con trở về phòng.

Đại Cam Cam và tiểu Cam Cam cùng nằm trên giường, đầu dựa vào nhau.

Bàn tay Ben Ben đặt ở trên ngực Lộc Hàm, nhắm nửa con mắt, thanh âm mềm mềm: “Ba ơi, ba không thích ba ba sao?”

Lộc Hàm sửng sốt, không nghĩ tới Ben Ben sẽ hỏi vấn đề này, cậu vuốt ve mặt con, không trả lời.

Ben Ben tiếp tục nói: “Ba ba kỳ thật rất tốt, tuy nhiên là đôi lúc hơi hung dữ, cũng không thích cười, nhưng thật sự là người rất tốt! Bạn học của con đa phần đều là mẹ hoặc là ông ngoại bà ngoại đón về, chỉ có con với A Xán là có ba ba đó. Ba ba con rất tốt, nấu cơm cho con ăn còn dạy con học chữ, chưa bao giờ khiến cho con thiếu thốn cái gì hết, thật sự! Ba ba là người rất tốt. Mà lâu lâu cũng bắt con quỳ bàn phím, còn đó đánh con nữa!” Ben Ben thanh âm mềm mại, nhóc con nói giọng càng ngày càng nhỏ rồi ngủ mất, mũi thở đều đều.

Lộc Hàm kéo chăn đắp cho Ben Ben, nhìn gương mặt nhỏ nhắn Ben Ben rất lâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.