Chương trước
Chương sau
“Cậu nói cái gì? Cậu gặp đứa bé kia sao?” Kim Chung Đại cho rằng mình nghe lầm, trong đầu cậu hiện lên gương mặt đứa bé mình đã nhìn thấy tại nhà trẻ ngày đó, có một loại ảo giác không chân thật cùng cảm xúc hoảng hốt.

Chẳng lẽ trùng hợp đến thế?! Thật sự là đứa bé kia?

Lộc Hàm gật đầu: “Gặp rồi.”

Kim Chung Đại thở ra một hơi, lắp bắp: “Khi nào thì... Chuyện, Chuyện là như thế nào?... Sao không nghe cậu nói gì cả?”

Lộc Hàm nói: “Mới hai ngày nay thôi.”

Kim Chung Đại đột nhiên nghĩ đến việc Kim Mân Thạc gọi Lộc Hàm đến nhà ăn cơm, lại bị Lộc Hàm từ chối: “Hôm cuối tuần chẳng lẽ cậu đã ở cùng với đứa bé kia?”

Lộc Hàm gật đầu, lúc nghĩ đến Ben Ben cong môi cười, “Đúng, hồi trưa còn làm ít bánh bích quy cho nó ăn.”

Kim Chung Đại nhìn thấy đúng như vậy, tựa như vừa mới rồi lúc ở nhà hàng khi cậu nhắc tới đề tài con cái vẻ mặt Lộc Hàm tự nhiên toát ra sự hứng thú và quan tâm, giờ phút này Lộc Hàm lại cười nhạt, hình như đang suy nghĩ gì đó.

Kim Chung Đại lặng đi một chút, níu Lộc Hàm đứng lại trước vách tường kính của một cửa hàng đang sửa chữa ở bên đường, nhìn cậu nói: “Tiểu Lộc, cậu đã nghĩ kĩ chưa? Sao cậu lại đi gặp đứa bé kia chứ? Không nói những chuyện khác, cha của đứa bé thì sao? Rồi người nhà của nó? Mấy người đó chắc chắn là người có tiền có chức phải không? Lúc trước chẳng phải đã nói sau này hai bên không hề dính dáng đến nhau, hiện tại bọn họ sao lại cho cậu gặp đứa bé? Nhận lại con sao? Lộc Hàm, cậu xác định không có vấn đề gì chứ.”

Lộc Hàm biết Kim Chung Đại lo lắng, Kim Chung Đại nghĩ như vậy không sai, hơn nữa Lộc Hàm cũng tự mình suy xét qua, nhưng trước đây Ngô Thế Huân chẳng những tỏ rõ lập trường mà còn nói cậu kí một bản thỏa thuận — Tất cả mọi việc đều là vì con, hai phụ huynh sẽ không có bất cứ mối quan hệ gì. Huống hồ theo như Lộc Hàm thấy, Ngô Thế Huân là một thương nhân, nếu thực sự lo ngại, căn bản sẽ không để mình bước vào nhà của anh.

Lộc Hàm nói ra ý nghĩ của mình cho Kim Chung Đại nghe, cuối cùng quay đầu nheo mắt nhìn dòng xe cộ cuồn cuộn không ngừng trên đường, buồn bã nói: “Tất cả vì con thôi, chỉ cần nó vui vẻ là được rồi.” Dừng một chút, trong mắt thoáng qua một tia bi thương khó nhìn ra được: “Chờ một ngày nào đó nó không cần nữa, em sẽ đi.”

Kim Chung Đại nhìn dáng vẻ Lộc Hàm, nhớ tới chuyện xảy ra rất nhiều năm về trước, liền hít hít mũi, cầm tay Lộc Hàm, nói: “Tiểu Lộc, cậu phải hiểu rõ, cậu đã chọn một con đường thì phải gánh vác hậu quả tương ứng, bạn bè có thể giúp nhưng không nhiều lắm. Tuy rằng vừa mới rồi cậu đã quyết định như vậy, và anh cũng biết mình không khuyên bảo được cậu, nhưng bây giờ con đường cậu đi không giống với năm xưa, hồi đó cậu chính là bị bức bách, còn hiện tại là do tự mình chọn. Vì con cái thì không sai, nhưng chẳng lẽ cậu quên trước kia căn bản là...”

“Được rồi.” Lộc Hàm cắt ngang lời Kim Chung Đại, nghiêng đầu nhìn cậu, “Đi lấy xe nào, về sớm một chút, con của anh đang chờ anh ở nhà đó.”

Kim Chung Đại biết Lộc Hàm chẳng thể nghe lọt tai nữa, gật đầu nói: “Được rồi, cậu tự mình suy nghĩ đi.”

Lộc Hàm nhìn cậu, gật gật đầu, Kim Chung Đại xoay người rời đi.

Buổi chiều sau khi làm xong bức tranh cát, Ben Ben vẫn luôn cố gắng suy xét một vấn đề — Nên làm như thế nào để tạo ra cơ hội cho hai người lớn gặp mặt?!

Giả bộ bệnh? Không được, chuyện đó nhóc chơi không được. Làm nũng? Từ ngày hôm qua cho tới hôm nay nhóc đã đem công phu ra vẻ đáng yêu láu lỉnh thông minh mà mình có thể nghĩ ra được dùng hết rồi, ngay cả biểu tượng 【╭(╯3╰)╮】 mà nhóc cũng gởi cho người kia, nếu làm lại lần nữa bản thân nhóc sẽ chịu không nổi. Hay là uy hiếp?

Lúc trong đầu Ben Ben hiện lên cái ý tưởng kia thì dừng một chút, đối với ý tưởng “Uy hiếp” nhóc không có bất cứ đánh giá nào, nhưng tựa hồ cũng không có lý do phủ định.

Ben Ben vô cùng rối rắm, ngồi ngay ngắn trước bàn, lưng nhỏ thẳng tắp, cánh tay chống đầu, khẽ nhíu mày cắn môi dưới. Đột nhiên, trong đầu nhóc vụt lóe lên tia chớp, hai mắt sáng rỡ!

Bỏ nhà đi!

Đúng! Chuyện đó có thể! Bất quá trước khi hành động nhóc phải thương lượng với A Xán, để xem ngày mai ở nhà trẻ A Xán có thể cho nhóc chủ ý nào khá hơn một chút hay không.

Giữa trưa không nấu cơm, chỉ còn lại một ít bánh bích quy mà Lộc Hàm làm, bữa tối Ngô Thế Huân đành phải tự mình động thủ.

Lúc hai cha con ngồi vào bàn ăn cơm, Ben Ben tự mình cầm thìa múc canh ăn, thổi phù phù, đưa tới bên miệng nhấp một chút, nhịn không được nhíu mày ngẩng đầu vẻ mặt ghét bỏ nhìn Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân nheo mắt, lạnh lùng nói: “Không ăn thì lên lầu đi ngủ!”

Ben Ben bĩu môi, rất thức thời há mồm ăn hết, vẫn nhăn mày như trước. Lúc này Lộc Hàm không ở đây, chỉ có hai cha con bọn họ, nếu có mặt Lộc Hàm Ben Ben không ngoan ngoãn như vậy, khẳng định sẽ ném thìa xuống.

Ben Ben ăn hai miếng cơm, đột nhiên nói: “Buổi tối ba gọi điện cho ba Lộc đi!”

Ngô Thế Huân nhìn nhóc con: “Nhắc lại lần nữa, không ăn thì lên lầu đi ngủ!”

Ben Ben không thèm để ý tới Ngô Thế Huân: “Ba đã đồng ý với con mang ba Lộc trở về! Gạt người sẽ biến thành đầu heo đó!”

Ngô Thế Huân có hơi buồn cười nhìn con trai, “Chút nữa ba sẽ gọi! Con đi ngủ!”

Ngô Thế Huân nói được thì làm được, sau khi ăn cơm chiều xong bắt nhóc con tắm rửa rồi đi ngủ, còn mình thì cầm di động đứng bên cạnh ghế sô pha trong phòng khách, ấn số của Lộc Hàm.

Ben Ben tắm rửa xong đứng dựa vào lan can bằng gỗ ở lầu hai nhìn xuống dưới, vừa ghen tị hâm mộ lại vừa tức giận, hạ quyết tâm sau này mình trưởng thành cũng không nuôi dưỡng Ngô Thế Huân khi về già, để bố già sống một mình trong viện dưỡng lão đi!

Điện thoại Ngô Thế Huân vừa thông, mới nói một tiếng alo, khóe mắt thoáng nhìn thấy nhóc con tràn đầy phẫn nộ tức giận xoay người vào phòng đóng sập cửa lại.

“Alo?” Bên này Lộc Hàm nghe được tiếng đóng cửa thực vang dội.

Cơm nước xong cậu gấp gáp trở về, còn chưa kịp tắm rửa, đang ngồi viết bài bình luận về một bộ phim truyền hình, mới viết được vài đoạn, thì nhận được điện thoại của Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân hỏi: “Bài phỏng vấn lần trước đăng rồi sao?”

Ngay từ đầu Lộc Hàm còn tưởng rằng Ngô Thế Huân gọi điện thoại tới là vì chuyện của Ben Ben, không nghĩ tới lại là vì công việc. Cậu hơi sửng sốt, buông chuột vi tính ra, đứng lên nói: “Vẫn chưa, khi nào xác định đăng sẽ gởi bản thảo qua cho anh xem trước.”

“Ngày mai có thời gian không?” Thanh âm của Ngô Thế Huân giống như thường ngày, trầm thấp nghiêm túc.

Lộc Hàm đi đến bàn làm việc xem lịch: “Có, buổi chiều tôi rãnh, có vấn đề gì sao?”

Ngô Thế Huân nói: “Cậu đến đây đi, có hai vấn đề trong bài báo cần thảo luận lại.”

Lộc Hàm: “Được.” Giải quyết việc công, đương nhiên cậu không thể nói qua điện thoại cùng Ngô Thế Huân là xong được, dù sao cũng là do tòa soạn bên này mời Ngô Thế Huân làm phỏng vấn, anh ta là Thượng Đế, tòa soạn báo của Lộc Hàm chỉ thiếu điều tôn lên thành Phật Tổ, anh có yêu cầu gì, tòa soạn đều phải dùng hết khả năng để đáp ứng.

Sau khi nói xong Lộc Hàm im lặng ba giây, tựa hồ hai người chẳng biết trò chuyện chủ đề gì qua điện thoại, Lộc Hàm vừa định cúp, đầu bên kia âm thanh trầm thấp của Ngô Thế Huân đột nhiên vang lên: “Ben Ben ngủ rồi.”

Chỉ có bốn từ, nhưng từng từ như gõ vào trái tim Lộc Hàm, làm cho cậu rung động, rõ ràng không phải lời ôn nhu mềm mại gì, nhưng vài từ này do chính Ngô Thế Huân nói ra, giờ phút này lại khiến Lộc Hàm cảm thấy Ngô Thế Huân không giống với thường ngày.

Lộc Hàm vừa nghĩ tới Ben Ben, nhớ lại đêm qua dáng vẻ quay lưng lại, còn mông nhỏ thì nằm trong lòng ngực của mình khi ngủ của bé con, trong lòng mềm nhũn, thản nhiên nói: “Biết rồi.”

Sau khi cúp điện thoại Lộc Hàm đứng bên cạnh bàn gần mười phút mới trở lại ngồi trước máy tính một lần nữa.

Mà đầu bên kia Ngô Thế Huân nắm chặt di động ngồi trên ghế sa lông, nhiều lần cân nhắc cái câu “Biết rồi” mà Lộc Hàm vừa mới nói là có ý gì.

Buổi sáng Lộc Hàm vừa đi vào tòa soạn báo đã bị Kim Mân Thạc gọi lên văn phòng.

Kim Mân Thạc đưa cho Lộc Hàm một cuốn kỉ yếu đã được chỉnh sửa: “Sách kỉ yếu của khoa văn, trường mà chúng ta nghe toạ đàm lần trước đấy, cậu tới đó đi, chút nữa anh nhắn tin gởi số điện thoại cho cậu, trực tiếp đi tìm hiệu trưởng.”

Lộc Hàm nhìn Kim Mân Thạc, cũng chưa nói gì, chỉ là một cuốn kỷ yếu mà thôi, ai đưa mà không được chứ? Lại kêu một trưởng chuyên mục đi đưa là sao? Cậu khẳng định Kim Mân Thạc có mục đích khác.

Kim Mân Thạc ngồi trên ghế sau bàn làm việc, giương mắt nhìn Lộc Hàm, thấy cậu không nói lời nào chỉ yên lặng nhìn mình, ánh mắt rất lãnh đạm, khiến toàn thân hắn chợt sợ hãi, đành phải giải thích: “Hiệu trưởng kia là một người rất giỏi, dạy ở trường này vài năm vừa mới được lên chức, cậu thử tiếp xúc xem sao...”

Lộc Hàm chống tay lên bàn làm việc bên cạnh của Kim Mân Thạc, nâng cằm chỉ chỉ cuốn sách trong tay mình: “Kêu em đi đưa sách chỉ vì để làm quen với hiệu trưởng kia thôi sao?!”

Kim Mân Thạc nhịn không được lớn tiếng nói: “Kêu cậu thì cậu cứ việc đi! Nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì!”

Lộc Hàm nhìn Kim Mân Thạc: “Thời gian làm việc không nói chuyện tư. Bất quá em vẫn phải hỏi anh một câu, vợ anh thì vội vàng giới thiệu bạn trai cho em, anh lại tạo cơ hội cho em làm quen với một người trong giới, hai người gần đây uống lộn thuốc hả?”

Kim Mân Thạc nhìn Lộc Hàm, chột dạ, ngày hôm qua Kim Chung Đại hẹn Lộc Hàm đi ăn, cuối cùng cũng chưa dám nói với cậu chuyện về Hoàng Tử Thao, ngược lại còn nghe được từ Lộc Hàm tin tức về đứa bé kia. Hiện tại Kim Mân Thạc càng không biết nên mở miệng như thế nào, cái bị là do chính mình đâm chọc, nói ra là mình nhất thời xúc động không quản nổi cái miệng, hiện tại hai vợ chồng hoàn toàn không biết nên làm như thế nào để chấm dứt mọi chuyện.

Ngày hôm qua khi Kim Chung Đại về nhà cứ lầm bầm không dứt, còn nói đến năm đó sao mình nhịn giỏi không cầm dao đâm tên đó luôn cho rồi, đã qua nhiều năm như vậy, tại sao chuyện tưởng đã hoàn toàn qua đi lại quay trở lại? Cậu còn không ngừng trách cứ Kim Mân Thạc, nói ai biểu Kim Mân Thạc gọi Lộc Hàm đến thành phố này làm việc làm chi, lại càng không nên nói với Hoàng Tử Thao chuyện năm đó!

Kim Mân Thạc há há miệng, nghiêm túc nhìn Lộc Hàm, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, phẩy tay: “Đi đi, cậu lái xe của Tiểu Bạch ấy, hỏi cậu ta để lấy chìa khóa, chút nữa anh nhắn số điện thoại cho cậu, đi sớm về sớm.”

Lộc Hàm gật đầu, cầm cuốn kỷ yếu xoay người đi ra ngoài, tìm Biện Bạch Hiền lấy chìa khóa xe, cũng không vào phòng làm việc của mình, dặn dò cấp dưới vài câu về công việc, rồi đi đến trường học.

Diệp An Ninh nghiêng đầu nhìn theo bóng dáng Lộc Hàm, nhíu mày cắn môi, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc dò xét.

Lúc này đi thang máy rất đông, Lộc Hàm không vào thang máy, mà đi thang bộ xuống tầng một lấy xe.

“Tiểu Lộc!” Kim Mân Thạc thở phì phò đuổi theo phía sau.

Lộc Hàm quay đầu: “Sao anh lại xuống đây?”

Kim Mân Thạc thở hổn hển, “Đi lấy xe nào, vừa vặn anh có chút việc muốn nói với em.”

Hai người cùng đi về phía nhà để xe, Kim Mân Thạc cảm thấy mình phải tự nói ra, cho dù Hoàng Tử Thao có nổi cơn điên chạy đến tìm Lộc Hàm hay không, hắn phải thẳng thắn với Lộc Hàm về việc mình nhiều chuyện ngày hôm qua.

“Tiểu Lộc.” Kim Mân Thạc nghiêng đầu, “Anh nói với cậu một chuyện, có thể nghe xong cậu sẽ... Rất mất hứng, nếu có tức giận thì cậu cứ việc đánh, dù sao bãi đỗ xe cũng không có ai.”

Lộc Hàm nhìn lại, cậu biết ngày hôm qua Đại Đại có vẻ muốn nói lại thôi tất nhiên là có chuyện gì đó không tiện mở miệng, hiện tại Kim Mân Thạc bày ra vẻ nhất định phải nói, cậu thấy rất khó chịu: “Anh nói đi, em nghe đây.”

Kim Mân Thạc dừng bước, Lộc Hàm cũng đứng lại, Kim Mân Thạc nói: “Hôm qua anh và Đại Đại gặp Hoàng Tử Thao, anh vì tức quá nhất thời nhanh miệng, nói chuyện năm đó của cậu cho hắn nghe.”

Hiện tại Kim Mân Thạc cảm thấy ngày đó mình đặc biệt ngu ngốc, đã già đầu như vậy, cũng lăn lộn nhiều năm, sao lại để Hoàng Tử Thao tùy tiện khích hai câu, mình có thể tức giận đến như vậy? Có lẽ thật sự là giống như Đại Đại nói, bởi vì Hoàng Tử Thao quá xuôi chèo mát mái, là rùa vàng du học về nước, phó giáo sư hướng dẫn nghiên cứu sinh, ăn mặc nhân mô cẩu dạng vênh vang, hoàn toàn ngược lại với những lời nguyền rủa của bọn họ năm đó!

Rõ ràng là một người đê tiện! Lại tốt số đến vậy, bọn họ tức tối cũng không có gì lạ!

Lộc Hàm nghe xong cũng hơi sửng sốt, nhìn Kim Mân Thạc, lặng đi vài giây sau đó mới thản nhiên nói: “Không sao đâu, đã qua hết rồi, nói thì cũng có việc gì đâu.” Nói xong liền đi lấy xe.

Kim Mân Thạc theo ở phía sau: “Tiểu Lộc, cậu không giận anh thật chứ?”

“Giận làm gì? Chuyện đã nhiều năm như vậy, hắn là hắn, em là em, anh muốn nói với hắn thì cứ việc, kỳ thật cũng không cần thiết phải nói lại với em, em biết anh và Đại Đại đều lo lắng cho mình, nhưng em đã thoát ra từ lâu rồi, sao hai người cứ canh cánh trong lòng mãi thế?”

Kim Mân Thạc ngây ngẩn hỏi: “Tuy rằng đã qua nhiều năm, nhưng chẳng lẽ cậu không hận hắn chút nào sao?”

Lộc Hàm đã nhìn thấy cái xe “Bánh mì” kia, cậu nghiêng đầu nhìn vẻ mặt nôn nóng của Kim Mân Thạc, nói: “Hận chứ, hận tới nỗi mỗi ngày đều muốn cầm dao đâm chết hắn, nhưng thời gian sáu năm thật sự rất dài, có hận cách mấy cũng đã quên, hơn nữa như anh mới vừa nói đó, hắn ở nước ngoài sống tốt đến như vậy, cũng không biết gì, dựa vào cái gì mà em cứ phải giữ mãi trong lòng không buông tha khiến cho chính bản thân mình ngày càng bi thảm chứ. Đã sớm qua cái tuổi ấy rồi.” Câu cuối cùng kia Lộc Hàm thì thào nói như cho chính mình nghe.

Kim Mân Thạc thấy Lộc Hàm nói thoải mái như vậy, trong đầu đột nhiên thoáng qua một ý nghĩ, hắn vỗ vỗ vai Lộc Hàm, kề sát lại, đặc biệt chăm chú nghiêm túc nhìn cậu rồi đặt câu nghi vấn: “Tiểu Lộc, nói cho anh biết, có phải cậu cảm thấy chuyện năm đó kỳ thật Hoàng Tử Thao cũng không có lỗi lớn, hắn chẳng biết gì, cho nên cậu cảm thấy có thể tha thứ cho hắn đúng không?”

Lộc Hàm hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Kim Mân Thạc: “Nếu anh đến thời kì mãn kinh thì uống thuốc đi, đừng có ở đó mà đoán mò.” Dứt lời liền đi lấy xe, cũng không hứng thú nói tiếp đề tài này với Kim Mân Thạc.

Lộc Hàm lái xe đến làng đại học, chuyện Hoàng Tử Thao cậu cũng không để trong đầu.

Giữa đường Kim Mân Thạc nhắn số điện thoại tới, Lộc Hàm gọi điện qua, đầu bên kia hiệu trưởng ân cần khách sáo nói: “Xin chào xin chào, chuyện là như thế này, lát nữa tôi có một cuộc họp, anh còn bao lâu nữa thì tới trường? Tôi nhờ một đồng nghiệp chờ ở cửa thư viện, anh đưa cho cậu ấy là được.”

Lộc Hàm cũng không để bụng người giỏi giang không gặp mặt mình là chẳng nể mặt linh tinh, nếu người ta là kẻ xuất chúng, đương nhiên sẽ không nhàn rỗi ở không mà chờ mình chỉ để lấy một cuốn kỷ yếu.

Lộc Hàm chạy xe đến trường học, đưa giấy chứng minh để đổi lấy giấy vào cổng, chạy đến bãi đỗ xe gần thư viện, cầm đồ vật đi tới.

Cậu đưa tay lên nhìn đồng hồ, sớm mười phút, chắc là phải chờ.

Thư viện trường cùng với hội trường lớn chung một tầng, ngăn cách bằng một hành lang gấp khúc, Lộc Hàm từ đầu kia hành lang gấp khúc đi đến cửa chính, vừa ngước mắt thì nhìn thấy Hoàng Tử Thao.

Hoàng Tử Thao mặc áo sơmi trắng quần âu đeo kính đen, y như Kim Mân Thạc đã nói, giống một thành phần tinh anh từ nước ngoài về. Lộc Hàm mới vừa nhìn thấy Hoàng Tử Thao thì dừng lại, Hoàng Tử Thao đứng ở cửa thư viện quay lại nhìn, liếc mắt thì đã đối diện với Lộc Hàm.

Lộc Hàm nhướng mày, Hoàng Tử Thao vội vàng chạy tới, “Anh đến lấy sách cho hiệu trưởng Hồ.”

Lộc Hàm đưa cho hắn, rốt cục biết đồng nghiệp qua miệng hiệu trưởng kia chính là Hoàng Tử Thao.

Hoàng Tử Thao cầm cuốn kỉ yếu, đưa mắt cẩn thận quan sát nét mặt Lộc Hàm, tuy rằng đã nhiều năm, nhưng người đứng trước mắt dường như cũng không thay đổi gì, dáng vẻ mặt mày vẫn thản nhiên như vậy.

Lộc Hàm đưa xong đồ vật thì đã muốn đi, Hoàng Tử Thao giống như đặc biệt biết rõ thói quen của cậu, trước khi cậu có động tác gì đột nhiên lên tiếng: “Lần trước nói mời em uống nước, sẵn hôm nay gặp nhau, ngồi cùng một lát nhé.”

Hoàng Tử Thao nói rất khách khí, giống như hai người là bạn bè chẳng mấy thân nhiều năm không gặp, Lộc Hàm đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười, nếu Kim Mân Thạc đã nói cho hắn biết chuyện năm đó, sao hắn còn có thể giả bộ nói cái gì mà ngồi cùng một lát? Có cái gì vui đâu mà ngồi?

Lộc Hàm không nói lời nào, cứ như vậy nhìn Hoàng Tử Thao, mặt Hoàng Tử Thao hơi run rẩy, nhưng rất nhanh đã hiểu ý mỉa mai trong mắt Lộc Hàm.

Một tay Hoàng Tử Thao đang cầm sách buông thõng xuống, tay kia đút vào túi quần tây, rốt cục thu lại dáng vẻ khách khí giả mù sa mưa.

Hắn đưa mắt nhìn nhìn Lộc Hàm, lại cúi đầu chăm chú nhìn dưới chân, hít sâu một hơi, ngước mắt đối diện cùng Lộc Hàm, nói: “Kim Mân Thạc nói với em rồi đúng không, việc anh đã biết chuyện năm đó.”

Hoàng Tử Thao nghiêm túc nhìn Lộc Hàm, muốn từ trong ánh mắt của Lộc Hàm tìm ra một biểu cảm khác vẻ mỉa mai, cho dù là bị sốc cũng tốt.

Nhưng mà không có, Lộc Hàm nhìn hắn không giống như nhìn một người xa lạ, cũng chẳng phải một người quen biết, cái loại ánh mắt này thật giống như là đang thấy một xác chết vậy.

Rốt cục, Lộc Hàm nhếch môi, không chút keo kiệt nở một nụ cười trào phúng, chẳng nói chẳng rằng xoay người bước đi.

Hoàng Tử Thao phản ứng rất nhanh, tiến lên chắn trước mặt Lộc Hàm, ngăn cản đường đi. Cũng may lúc này là tiết đầu tiên của buổi sáng, bên ngoài thư viện rất yên tĩnh, thỉnh thoảng cũng có mấy học sinh đi qua, sẽ liếc nhìn bọn họ.

Hoàng Tử Thao ngăn Lộc Hàm: “Hàm nhi, em đừng như vậy, anh không có ý gì khác, chúng ta chẳng lẽ không thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện một chút sao?”

Lộc Hàm ngước mắt thản nhiên nhìn hắn: “Không cần thiết.”

Hoàng Tử Thao một tay cầm sách, bàn tay để trống nhịn không được muốn khoác vai Lộc Hàm, bị Lộc Hàm nhíu mày né tránh.

Hoàng Tử Thao xấu hổ rụt tay lại, nói: “Anh không định ở trước mặt em nói về việc đã làm cho em khổ sở, chuyện quá khứ anh rất xin lỗi, thật sự cho tới bây giờ cũng không thể nghĩ được lại xảy ra như thế, Hàm nhi chúng ta tâm sự một chút đi, thật sự anh có rất nhiều điều muốn nói cùng em.” Hoàng Tử Thao đối mặt với khuôn mặt cự tuyệt như thể xa ngàn dặm của Lộc Hàm không biết nên mở miệng như thế nào, không biết nói gì. Chỉ có thể vô cùng cẩn thận, trên mặt lộ ra một chút vẻ cầu xin.

Hắn cau mày nhìn Lộc Hàm, Lộc Hàm giương mắt lẳng lặng nhìn lại hắn, từ khóe mắt thoáng thấy có mấy sinh viên từ hành lang bên ngoài đi tới, tò mò quan sát bọn họ bên này.

Có người ở phía sau Hoàng Tử Thao gọi một tiếng thăm dò: “Thầy Hoàng.”

Hoàng Tử Thao sửng sốt, vẻ mặt rất nhanh khôi phục như lúc ban đầu, xoay người bình tĩnh cùng chào hỏi họ, mấy người... Sinh viên kia nghi hoặc nhìn Hoàng Tử Thao lại quay qua nhìn Lộc Hàm.

Hoàng Tử Thao lại nói: “Thư viện không phải là nơi để nói chuyện, ở trường anh có một phòng trong ký túc xá, đến đó đi. Anh và em trò chuyện, nếu như em không muốn nghe có thể đi bất cứ lúc nào, anh tuyệt đối không ngăn cản!”

Lộc Hàm hỏi thẳng: “Trò chuyện về vấn đề gì?”

Hoàng Tử Thao: “Chuyện xảy ra năm đó sau khi anh xuất ngoại, anh cũng đâu biết, hôm nọ Kim Mân Thạc cũng chỉ nói sơ qua, anh có rất nhiều điều muốn hỏi.”

Lộc Hàm lạnh lùng nói: “Hoàng Tử Thao, cách xa tôi ra một chút, tôi không định ôn chuyện với anh! Anh có nghi hoặc gì cũng không liên quan tới tôi, tránh ra!” Nói xong liền nghiêng người bước đi.

Hoàng Tử Thao đời nào đồng ý, hắn và Ngô Thế Huân đã chia tay, cũng tự biết chuyện năm đó chính mình có một phần trách nhiệm, huống hồ hắn vẫn rất thích Lộc Hàm, ngày đó sau khi gặp cậu tại sân bay Hoàng Tử Thao thường xuyên nghĩ tới những hình ảnh hai người bọn họ bên nhau trước kia, tuy rằng đã qua rất nhiều năm, những hình ảnh đó sớm đã mơ hồ giống như gợn nước trong tranh thuỷ mặc, nhưng hắn vẫn luôn nhớ rõ một Lộc Hàm tốt đẹp, một Lộc Hàm ôn nhu bình tĩnh lại hoàn hảo.

Lộc Hàm không muốn cù cưa cù nhằng với Hoàng Tử Thao ở nơi công cộng, trong khi Hoàng Tử Thao ở trong trường mà mình dạy lại làm như hoàn toàn không giữ sự thận trọng, đè bả vai Lộc Hàm lại, rồi đẩy cậu đi, “Em không để ý đến anh là bởi vì còn chưa bỏ xuống được chuyện năm đó đúng không? Năm đó anh làm cho em thất vọng rồi phải không?”

Lộc Hàm thở ra một hơi lạnh lùng nhìn Hoàng Tử Thao, rốt cục nói: “Không có, lúc anh xuất ngoại chúng ta đã chia tay, tôi không còn bất luận chờ mong gì nơi anh nữa! Hoàng Tử Thao, anh và tôi đều lớn lên trong những gia đình có hoàn cảnh giống nhau, chúng ta đều là những người không chờ mong gì đối với tình cảm! Anh vì tương lai và sự nghiệp mà đi tôi có thể hiểu được, không ai muốn nghèo khổ cả đời! Chuyện trước kia một chữ tôi cũng không muốn nhắc lại! Tôi còn phải về tòa soạn làm việc, phiền anh tránh ra.”

Hoàng Tử Thao không thể không đồng ý, rốt cục nói ra điều làm cho hắn hoang mang nhất: “Vậy vì sao em còn muốn mang thai thuê? Rõ ràng em có thể từ chối mà? Vì sao cuối cùng vẫn đáp ứng thế!?”

Sự kiên nhẫn của Lộc Hàm rốt cục đã đến cực hạn, cậu nắm tay thật chặt, rất muốn trực tiếp đấm vào mũi của Hoàng Tử Thao, nhưng vẫn cố nén lại, Hoàng Tử Thao là một người không dễ buông tay, chuyện gì đã xác nhận thì không thể bỏ qua, nếu cậu cho hắn một đấm, sau này hai người có lẽ sẽ dây dưa mãi.

Lộc Hàm nén sự tức giận trong lòng, sắc mặt lạnh như băng: “Cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ đáp ứng mang thai thuê cả! Nếu anh muốn biết, thì đến phần mộ của ông bố anh mà hỏi!”

Hoàng Tử Thao ngây người, nhất thời đứng thần ra, Lộc Hàm thừa dịp này xoay người bỏ đi.

Sắc mặt Lộc Hàm lạnh lùng, toàn thân đang chịu đựng sự tức giận sắp bùng nổ, cậu lái xe ra khỏi trường quay về tòa soạn.

.:.

Buổi sáng Ben Ben có hai tiết hoạt động, ở phòng âm nhạc và bãi cỏ bên ngoài tự chơi, nhóc cùng đám bạn nhỏ nô đùa.

Ben Ben cùng A Xán hai đứa ngồi xếp bằng trong góc vừa chơi vừa thì thầm nói chuyện.

A Xán nói: “Tớ vẫn chưa hỏi ba, hôm nay trở về sẽ hỏi, ngày mai nói cho cậu biết bây giờ nên làm gì.”

Ngày hôm qua chủ ý bỏ nhà đi của Ben Ben vào lúc tối nằm trên giường đã bị chính mình phủ quyết, nhóc cảm thấy chỉ con nít không có đại não mới có thể bỏ nhà trốn đi, hơn nữa nhóc cũng không biết nên đi đâu, trên phương diện khác lại cảm thấy đây là một loại hành vi ép buộc. Ép hai vị phụ huynh đến với nhau, thật giống như buộc chính nhóc đi thân thiết với Nghệ Hưng vậy, mình mới không cần đâu!

Hai đứa bé nói về đủ loại đề tài khác nhau, không biết vì sao, lại đề cập đến thằng nhóc Cao Tiền mập mạp đã đánh nhau với chúng lần trước.

A Xán nói: “Chẳng phải là nó đã chuyển trường sao, mấy hôm trước tớ nghe một người thân trong nhà nói, ba nó ghét bỏ vì nó quá ngu ngốc, muốn tìm người mang thai thuê sinh thêm một đứa nữa.”

“Mang thai thuê sao?” Ben Ben lần đầu tiên nghe được mấy từ này, căn bản không hiểu là ý gì.

“Đúng vậy.” A Xán nói: “Bất quá tớ cũng không hiểu, tớ hỏi mẹ, ông nói chính là mượn gà đẻ trứng.”

“Mượn gà đẻ trứng?” Ben Ben nhíu mày, vẫn không hiểu.

A Xán suy nghĩ vòng vo, chậm rãi nói: “Mẹ của tớ nói, chính là gà trống muốn có một gà con, bèn khiến cho gà mái giúp nó sinh ra gà con, nhưng sau khi gà con sinh ra thì chỉ có gà trống ba ba, không có gà mái mẹ, bởi vì gà trống và gà mái căn bản là không quen biết, gà mái chỉ giúp sinh ra gà con mà thôi.”

“...” Đầu óc Ben Ben xoay chuyển rất nhanh, nghĩ một hồi thì hiểu ra, nhưng không biết tại sao, đột nhiên nhóc cảm thấy hơi buồn bực khó chịu, trong lòng không thoải mái. Nhóc lập tức nghĩ đến chính mình, nhóc nhớ khi còn bé mình cũng chỉ có ba không có mẹ, cũng chưa từng nghe người trong nhà đề cập một chữ nào đến mẹ, chẳng lẽ mình cũng là “Mượn gà đẻ trứng” mà được sinh ra?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.