Đệ bát thập cửu chương: Vết son môi và này nọ 
Sau khi tiễn Kiều Vũ Vi về KTX, Chu Nguyên ngẩng đầu nhìn thoáng qua ngọn đèn sáng sủa trên lầu, thở một hơi dài. Xoay người, đeo tai nghe, đi về phía trạm xe bus. Vì đã là chuyến xe cuối cùng, cho nên trên xe có rất nhiều người, Chu Nguyên mang tai nghe cúi đầu đi lên xe bus, bởi vì lo nghĩ ngợi chuyện trong lòng mà không để ý đến những người xung quanh đưa mắt nhìn nàng chằm chằm thế nào. 
Từ trường học về đến nhà rất nhanh, vừa qua 10 giờ rưỡi Chu Nguyên đã đến tòa lầu nhà mình. Bấm thang máy nhưng lại bất ngờ gặp được hai người bên trong. 
"Nguyên Đại!" Lạc Lạc hào hứng vội vàng chạy đến, ôm lấy chân Chu Nguyên, nắm ống quần nàng ngửa cổ hỏi, "Sao giờ Nguyên Đại mới về, con với mẹ và bà nội đã xem TV lâu lắm rồi cũng không thấy Nguyên Đại về." 
"Sao em còn chưa ngủ." Chu Nguyên cúi người xoa đầu con bé, sau đó giương mắt bắt chuyện với Tô Mộc Nhiễm, "Mới về từ nhà em sao?" 
"Ừ." Tô Mộc Nhiễm gật đầu, trả lời có hơi lạnh nhạt. 
"Ha, đúng là tình cờ." Cúi người, một tay bồng Lạc Lạc lên, Chu Nguyên hít sâu một hơi nói, "Ai dui, nặng quá rồi. Đi thôi, vì em ở nhà chờ chị lâu như vậy mà chị vẫn chưa về đón tiếp, có lỗi quá nên chị sẽ bồng em về nhà." Nàng hôn Lạc Lạc một cái, vừa cười vừa nói. 
Lạc Lạc bị nàng hôn, cười khanh khách tránh đi, "Không có cần Nguyên Đại hôn." Con bé 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/baba-17-tuoi/1362908/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.