Đệ bát thập thất chương: Lần tỏ tình thứ hai Xe cứu thương đến rất nhanh, Chu Nguyên đem theo quần áo và đồ dùng hàng ngày cho Tô Mộc Nhiễm, bế nàng xuống lầu. Đến phòng cấp cứu, bác sĩ nói nàng bị viêm dạ dày cấp tính, thảo nào lại đau đến như vậy. Gián đoạn nghe nàng kêu rên cả một buổi tối, mãi đến 5 giờ sáng nàng mới ngoan ngoãn ngủ thiếp đi. Lúc này Chu Nguyên mới yên tâm chợp mắt, mơ mơ màng màng ngủ đến 7 giờ hơn, nghĩ đối phương cũng sắp thức, nàng vội vàng chạy đến siêu thị gần bệnh viện mua vài món đồ dùng một lần, lại chạy đến quán điểm tâm mua một chén cháo thêm bánh bao mới chạy về bệnh viện. Quả nhiên lúc nàng quay lại Tô Mộc Nhiễm đã thức. Mang theo đồ đứng ở cửa, Chu Nguyên mắt đối mắt với nàng tại nơi đó. Nhìn gương mặt vẫn còn nét suy yếu của đối phương, Chu Nguyên cười cười, ánh mắt nhu hòa nói, "Cô dậy rồi à." Đỡ nàng đứng dậy, hai người đến toilet rửa mặt, cầm chiếc áo khoác nàng đem đến cho Tô Mộc Nhiễm còn mặc áo ngủ mang, sửa sang lại đầu giường cho nàng thoải mái dựa vào, lúc này mới bày bữa sáng ra, để Tô Mộc Nhiễm tự mình ăn. Hiển nhiên lúc này Tô Mộc Nhiễm không có sức lực ăn cái gì, cũng không biết có đói bụng không, sau khi nói tiếng cám ơn với Chu Nguyên thì bắt đầu ăn. Chu Nguyên cũng đói, một tay cầm bánh bao một tay cắm trong túi, gặm bánh bao nói tiếng được tiếng không với Tô Mộc Nhiễm. Ví dụ như đơn nhập viện là thúc thúc của nàng ký hộ, bác sĩ nói là viêm dạ dày cấp tính, hôm nay lại vô nước biển một lần là có thể xuất viện, nhưng hai ngày nữa phải đến kiểm tra lại. Được rồi, tốt nhất là cô nên làm kiểm tra tổng quát một lần, năm nay cô đã làm chưa? Nàng lải nhải rất nhiều, hiếm khi nói lắm như thế... Nhưng mà không có nói đến hình dạng của nàng khi phát bệnh có bao nhiêu thê lương, từ bệnh trạng nhắc tới sức khỏe cơ thể, Chu Nguyên lại bắt đầu nói cô phải chăm sóc tốt cho mình, chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng có làm việc nhiều quá, đặc biệt phải chú ý ăn uống, không phải cô từng nói người có trách nhiệm trước tiên phải có trách nhiệm với bản thân của mình sao. Bình thường nàng ăn nói nhạt nhẽo, nhưng khi lải nhải thì ngay cả tự nhận là tính khí tốt như Tô Mộc Nhiễm cũng chịu không nổi. Chén cháo trước mặt chỉ mới ăn phân nửa, Tô Mộc Nhiễm buông muỗng, vuốt vuốt mái tóc trên trán, ngẩng mắt nhìn nàng, bất đắc dĩ, "Chu Nguyên, em thật ầm ĩ." Nàng cắn môi, sẵng giọng. Chu Nguyên đang cắn bánh bao, nháy mắt cứng đơ tại chỗ, không nói gì. Sau đó, cúi đầu, lại gặm bánh bao, nuốt xuống, lúc này Chu Nguyên mới thở dài một hơi, ấp úng nói, "Em còn có thể ầm ĩ cô bao lâu..." Bàn tay phải nàng giấu đi có vết bầm xanh tím hôm qua móng tay Tô Mộc Nhiễm để lại, dáng vẻ thống khổ đêm qua của nàng vẫn còn như mới trong ký ức. Chỉ có ở trong mộng cô mới có thể để mặc mình khóc như thế sao? Hay nói đúng hơn, trong lòng cô vẫn dừng lại tại ngày hôm đó, không thể nào mở ra vì một người khác. Nghĩ như vậy, Chu Nguyên gặm bánh bao cảm giác bất lực đêm qua lại trở về. Giống như ác mộng, đuổi thế nào cũng không đi. Có lẽ giọng điệu của nàng quá mức nặng nề, Tô Mộc Nhiễm ngẩng đầu, nhìn nàng ngồi ngay bên cạnh, nhất thời có chút sửng sốt. Chu Nguyên ngâm mình trong ánh nắng, nếu so sánh với thường ngày, hình tượng thật sự lôi thôi, mái tóc dài chưa chải, cứ như thế tùy ý rối tung trên đầu vai. Mái tóc buông xuống che hơn nửa gương mặt, xuyên qua bóng tóc đen, Tô Mộc Nhiễm nhìn thấy gương mặt trắng nõn trẻ tuổi của nàng. Vì đêm qua không có ngủ tốt, có thể rõ ràng nhìn ra tơ máu trong mắt nữa. Dùng dáng vẻ uể oải như thế gặm bánh bao, quả thật giống một kẻ lang thang ngồi xổm ở góc tường. Không biết vì sao Tô Mộc Nhiễm nhìn nàng ngâm mình giữa ánh ban mai, không thể chuyển mắt đi. Quanh người em ấy dường như có một hào quang không ai có thể mô phỏng, chặt chẽ bắt được ánh mắt của mình. Nhìn Chu Nguyên như vậy cũng hiểu được đêm qua nàng đã dằn vặt người ta ra thế nào. Vậy mình thì sao? Nhớ đến bộ dạng của bản thân trong toilet vừa rồi, Tô Mộc Nhiễm không khỏi lắc đầu. Tóc dài rối tung, sắc mặt tái nhợt, quả thật đáng sợ. Cũng may là tóc mình dưỡng không tệ, bằng không, thật sự là lôi thôi không còn hình tượng. "Chu Nguyên." "Hả?" Chu Nguyên ngẩng đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tô Mộc Nhiễm. "Có thể giúp cô tìm cây lược không." Tô Mộc Nhiễm nhẹ giọng nói, nàng nhìn Chu Nguyên, nhu hòa cười, "Cô muốn chải đầu một chút, không cảm thấy bộ dạng của cô bây giờ rất giống nữ quỷ sao?" Nàng nghiêng đầu, nhẹ nâng sợi tóc bên mặt, dưới nắng sớm, thanh thuần đến mê người. Chu Nguyên quan sát trên dưới một phen, đột nhiên thấy mình giống kẻ biến thái. Tô Mộc Nhiễm mang bệnh suy yếu như thế vậy mà cũng có thể khiến nàng sinh ra vài phần tâm tư ướt át. Khóe mắt giật giật, Chu Nguyên vô cùng tán thành nói, "Ừm, giống nữ quỷ, nữ quỷ xinh đẹp." "Xì." Tô Mộc Nhiễm nghe được lời này, vậy mà lại bật cười khúc khích, che miệng cúi đầu cười run rẩy cả người. "..." Chu Nguyên không hiểu nàng cười cái gì, ngẩn người nhìn Tô Mộc Nhiễm cười run rẩy, mím môi, ấp úng nói, "Này, cô cười cái gì?" Nàng nói sai gì sao? Tô Mộc Nhiễm mặc kệ nàng, chỉ tự mình cười. Chu Nguyên nhìn nàng cười, cười đến cảm thấy khó xử, sau đó, tự nàng cũng nhịn không được che miệng cùng ôm bụng cười to. Nàng không biết đối phương cười cái gì, nhưng mà nhìn Tô Mộc Nhiễm như vậy, nàng liền cảm thấy không quan trọng, mặc kệ tay mình bị thương cũng được, hay là trong lòng Tô Mộc Nhiễm chôn giấu cái gì cũng được, toàn bộ đều không quan trọng, chỉ cần Tô Mộc Nhiễm có thể cười như thế, dù mình chỉ còn có thể ở bên cạnh nàng vài tháng nữa thôi cũng tốt rồi. Huống chi, dù là xuất ngoại cũng không có nghĩa hoàn toàn không liên hệ a. Mỗi ngày gọi điện kể truyện cho Lạc Lạc a, nhắn tin quấy rầy đối phương a, đâu phải là không được. Về phần sẽ kết hôn với người khác hay này nọ, nàng cảm thấy mình bây giờ không cần quá lo lắng. Giữ một người trong lòng lâu như vậy, sao có thể dễ dàng yêu một người khác. Cho nên, coi như gia đình có ép nàng đám cưới cũng không cần lo nàng sẽ vì vậy mà dễ dàng kết hôn. Huống chi, dù có kết hôn, còn có Lạc Lạc ngăn cản a, nếu Lạc Lạc không chịu, Tô Mộc Nhiễm vì con gái cũng sẽ không kết hôn. Cho nên, khi trong lòng Tô Mộc Nhiễm vẫn chưa để một người nữa tiến vào, nàng cảm thấy mình vẫn còn cơ hội. Đàn ông cũng tốt đàn bà cũng tốt, không ai thích hợp với cô hơn em. Giữa phòng bệnh ngập ánh ban mai, nhìn mái tóc đen bóng nổi bật giữa drap giường tuyết trắng, Chu Nguyên nhìn dáng vẻ nàng cắn môi nén cười, đột nhiên cảm thấy có gì đó nứt toạt ra, dù đang là tháng 5, nàng lại cảm thấy mình vừa nghe được tiếng xuân về hoa nở. Nháy mắt, nàng cảm thấy mình đã hiểu rõ tất cả. Nàng yêu Tô Mộc Nhiễm, yêu dung mạo của cô, yêu sự dịu dàng, yêu độ cong của nụ cười, yêu hết cả tất cả những gì tốt đẹp nhất, lại càng yêu trái tim đã mỏi mệt sau khi trải qua sương gió bể dâu... nàng nghĩ, thứ nàng yêu từ cái nhìn đầu tiên, chính là tấm lưng mỏng manh lại thẳng tắp của nàng, rõ ràng là một người thoạt nhìn nhỏ nhắn yếu đuối như vậy, lại kiên cường hơn cả sắt thép. Yêu Tô Mộc Nhiễm không phải là bí mật, cho nên lại một lần nữa, nàng có thể thản nhiên mà nói rằng, giữa căn phòng bệnh màu trắng, chỉ có hai người, không có hoa tươi không có nến, hai người còn mang theo vẻ mệt mỏi sau buổi tối giày vò ngày hôm qua, tất cả tất cả đều không liên quan gì đến cái gọi là lãng mạn, đơn giản và mộc mạc như vậy. Chu Nguyên gặm xong cái bánh bao, rót cho mình và Tô Mộc Nhiễm một ly nước, uống xong ly nước, nàng đặt cốc giấy qua một bên, hai tay đặt trên đầu gối, nhìn chằm chằm Tô Mộc Nhiễm nghiêm trang nói, "Em yêu cô, Tô Mộc Nhiễm." Không có thấp thỏm không có bất an, nàng bình tĩnh giống như vừa nói một câu đợi lát nữa em về nhà cùng ăn cơm, chỉ rất thẳng thắn trần thuật một việc. Sau đó nàng liền thấy, Tô Mộc Nhiễm vốn đang ăn cháo, sửng sốt, chiếc muỗng trong tay rơi xuống, rơi lên mặt bàn. "Tô Mộc Nhiễm, em yêu cô." Dường như sợ đối phương không nghe được, Chu Nguyên nhìn nàng, lại trần thuật một lần nữa. Trong phòng yên lặng, bầu không khí kỳ lạ quẩn quanh bên cạnh hai người. Giống như không chịu được bị đối phương nhìn chăm chú, rốt cuộc Tô Mộc Nhiễm cũng ngẩng đầu, nhìn đối phương bất đắc dĩ nói, "Vâng vâng vâng, cô biết." Giống như rốt cuộc cũng nhận câu trả lời thỏa mãn, Chu Nguyên cười cười, gật đầu, nghiêm trang trả lời, "Ừm, cô biết là tốt rồi. Cô còn ăn nữa không, nếu còn em giúp cô rửa lại muỗng." "Thôi, cô no rồi." Tô Mộc Nhiễm lắc đầu, từ chối Chu Nguyên. Chu Nguyên cười cười, cúi người dọn dẹp những thứ trên bàn, "Em vứt giúp cô, lát nữa có đói bảo em đi mua được không? "Ừm, cám ơn." Tô Mộc Nhiễm gật đầu, rủ mày không biết đang nghĩ gì. "Không cần khách sáo." Chu Nguyên lắc đầu, dọn dẹp đồ xong quay người ném vào sọt rác. Tô Mộc Nhiễm nhìn theo bóng lưng của nàng, đợi nàng đã ném đồ vào sọt rác mới mở miệng nói, "Chu Nguyên." "Ơi?" Chu Nguyên quay đầu lại, mang theo nghi vấn nhìn nàng. "Tỏ tình không phải là như thế, em như vậy không theo đuổi được cô gái nào đâu. Con gái là muốn lãng mạn mới tốt, hoa nè, nến nè..." Nàng tự mình nói, vừa nói còn vừa đáng yêu giơ tay lên đếm. "Em đâu có theo đuổi cô nào." Không chút lưu tình, Chu Nguyên cắt lời nàng. Giống như người máy lên dây cót đột nhiên bị kẹt lại, giọng nói của Tô Mộc Nhiễm khựng ở nơi nào. Làm như muốn nhìn thấu nàng, Chu Nguyên cắm hai tay vào túi tiền, vẻ mặt chăm chú nhìn nàng chằm chằm, "Hơn nữa, cô muốn những thứ này hả?" Đối mặt một hồi lâu, Tô Mộc Nhiễm thả lỏng bờ vai, giống như là thở dài một hơi, gục đầu nói, "Được rồi, cô không muốn." Nàng không cần hoa cũng không cần bữa cơm dưới ánh nến, nàng đã sớm qua tuổi cần những thứ đó để thỏa mãn đáy lòng, "Nhưng mà..." Tô Mộc Nhiễm ngẩng đầu, nhìn Chu Nguyên, ánh mắt quật cường. "Suỵt." Đem ngón trỏ tay phải đặt ở bên môi, Chu Nguyên bảo đối phương đừng nói. Nàng nhìn Tô Mộc Nhiễm mím môi, cười khẽ một chút, nói, "Em biết, cho nên, cô không cần phải nói." Nàng nhìn Tô Mộc Nhiễm, đôi mắt nhu hòa, "Em chỉ muốn cho cô biết, em yêu cô, cũng không đòi hỏi có được câu trả lời, trước lúc cô đồng ý, những câu khác cô đừng nói." Nàng nói xong, lắc lắc ngón tay, cười dịu dàng. "..." Tô Mộc Nhiễm nhìn Chu Nguyên như vậy, đột nhiên cảm thấy có gì đó không giống. Không có chán chường, không có sa sút, tuy trầm mặc ít lời, nhưng vẫn là một thanh niên hăng hái. Đúng rồi, lần đầu tiên nhìn Chu Nguyên ở trên sân khấu, nàng liền cảm thấy đứa trẻ này, nên là như thế. Không nên tự ti, không nên nhát gan, mãi mãi đều là dáng vẻ hăng hái đầy tự tin như thế. Nháy mắt, một lần nữa Tô Mộc Nhiễm bị đôi mắt Chu Nguyên làm cho lung lay, không biết là duyên cớ gì, Tô Mộc Nhiễm cười khẽ, sau đó nghe thấy mình trả lời một câu, "Được." Nếu không thể chối từ, vậy nàng sẽ đồng ý không chối từ. ——-——-——-——-——-——-——- Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Móa nó, Chu Nguyên ngươi rốt cuộc cũng lớn rồi, baba à không đúng, má ruột thật vui mừng hu hu hu... Tô lão sư bị cảm động rồi, ta luôn đặc biệt cảm thấy hai người nên là như vậy, tỏ tình là như vậy, đáp ứng cũng là như vậy, như vậy mới hợp với tính cách của hai người, không cần oanh oanh liệt liệt, dù chỉ là rau xanh cháo hoa thì cũng có thể trải qua mỗi ngày, đây là cuộc sống a... === Là ai?! Là ai nói chương sau nữa (là chương này) tiểu học muội sẽ xuất hiện tạt máu chó a?! Mai mốt nhớ cho kỹ rồi hẵng nói nha! Editor bị quê! Editor cảm thấy mình bị lừa gạt edit thêm 1 chương cho dứt nhưng bị hố rồi! Bạn đó khoanh tay xin lỗi mình đi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]