https://youtu.be/luO6ieszl90 
Đệ bát thập tam chương: An ủi và này nọ 
Bị nhốt trong thang máy khoảng gần 1 tiếng, hai người được cứu. Nắm tay Tô Mộc Nhiễm đi ra thang máy, cách tấm kính cửa sổ Chu Nguyên nhìn cảnh xuân tươi đẹp bên ngoài thở phào một hơi nhẹ nhõm. 
Hình như một giờ nói chuyện với nhau đó đã xóa bỏ tấm ngăn từ đầu năm đến nay giữa hai người, Tô Mộc Nhiễm ngẩng đầu, nhìn sườn mặt Chu Nguyên, đột nhiên cũng có cảm giác như trút được gánh nặng. Chỉ cách mấy tháng, nàng phát hiện có thể thoải mái ở bên cạnh nhau như vậy thật sự là không gì tốt hơn. 
Hôm nay là thứ 7, nhà trẻ vẫn còn dạy, vì vậy trong nhà chỉ có mỗi mình Tô Mộc Nhiễm, Chu Nguyên giúp Tô Mộc Nhiễm cầm tài liệu, định đi về. Tô Mộc Nhiễm thấy nàng phải đi thì hỏi nàng đã ăn trưa chưa? Có muốn ở lại ăn không vân vân... Chu Nguyên nghĩ lúc này trong nhà không có ai, cũng lười nấu, đơn giản liền ăn cơm ké nhà nàng. 
Nhìn Tô Mộc Nhiễm đeo tạp dề đi vào bếp, Chu Nguyên ngồi trên sofa, cười cười nhìn theo bóng lưng nàng. Cúi đầu, ngồi trên sofa chán chê ngắm ngón tay của mình. 
Đã lâu rồi không bước vào ngôi nhà này, cách bài biện trong nhà dường như không có gì thay đổi, ví dụ như đệm sofa, lại ví dụ như những vật trang trí nhỏ bên cạnh TV... thở dài một hơi, thu hồi tầm nhìn lại, nhìn đôi dép đang mang, cười cười, ừ, dép cũng không đổi... 
Nhớ lần đầu tiên đến đây, trong nhà không có dép 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/baba-17-tuoi/1362902/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.