Đệ thất thập tứ chương: Tỷ tỷ và này nọ Dạ dày Chu Nguyên đau cũng không phải chỉ nói vậy, dạ dày của nàng thật sự đang đau. Có lẽ vì cả buổi chiều không có gì trong bụng, sau đó lại uống nhiều rượu, trong lúc bụng trống rỗng lại đột nhiên ăn nhiều như vậy, không đau dạ dày mới là lạ. Nhớ lần đầu tiên đau dạ dày là mấy năm trước, ngồi xe lửa rời Sơn Đông đến Cát Lâm do chưa ăn sáng, cộng thêm mấy ngày bôn ba không có cách nào chăm sóc tốt cho bản thân, nên bị đau. Lúc đó khiến mọi người đồng hành phải sợ hãi một phen, thấy sắc mặt nàng tái nhợt cắn môi trên trán đều là mồ hôi, vội vàng luống cuống chạy đi lấy nước, để nàng từ từ uống mấy ngụm nước nóng rồi ăn bánh mì, đau đến hơn một tiếng mới bình phục lại. Từ lần đó đến nay Chu Nguyên vẫn còn nhớ rõ. Hôm nay lại một lần nữa nếm phải tư vị đó, Chu Nguyên bày tỏ toàn thân nổi da gà cũng không thể chịu nổi. Cơm nước vẫn chưa ăn hết, Tô Mộc Nhiễm đỡ nàng về phòng, liền đi tìm thuốc giảm đau cho nàng. Chu Nguyên ngồi bên giường, đưa tay đặt lên chỗ dạ dày, cúi đầu gập người, mím chặt môi. Nước mắt cứ tuôn ra không ngừng lại được, một giọt rồi một giọt rơi lên drap giường. Nàng khóc, một nửa là vì đau một nửa là ủy khuất. Tô Mộc Nhiễm một tay cầm thuốc một tay cầm nước ấm đi vào, thấy dáng vẻ Chu Nguyên rơi nước mắt ráng nhịn đau, đi đến trước đặt ly nước lên tủ đầu giường, đỡ vai Chu Nguyên ý bảo đối phương ngẩng đầu lên, "Đây, Chu Nguyên, em uống thuốc đi." Đã rất nhiều năm chưa từng nhìn thấy một đứa trẻ lớn như nàng lại khóc không để ý hình tượng như vậy, mặc cho nước mắt tùy ý chảy, nhưng một tiếng nức nở đối phương cũng không phát ra, lòng bàn tay chạm lên xương hồ điệp* nổi lên trên lưng nàng, Tô Mộc Nhiễm cảm thấy nàng cố chịu như vậy khiến người khác rất đau lòng. *Ở sau lưng, dưới vai, có 2 khúc như rứa, vận động tay nó sẽ nhúc nhích giống như đang đập cánh nên có tên như vậy Chu Nguyên gật đầu, lấy viên thuốc trong lòng bàn tay Tô Mộc Nhiễm bỏ vào miệng, Tô Mộc Nhiễm đưa ly nước đến trước mặt nàng, uống một ngụm, nuốt viên thuốc xuống bụng. Tô Mộc Nhiễm thấy nàng chỉ uống chút nước như vậy, sợ nàng nghẹn nên lại đút nàng uống thêm mấy ngụm (♥). Thấy nàng uống thuốc rồi vẫn ngồi đấy, hai tay chống trên giường cúi đầu cau mày, Tô Mộc Nhiễm bỏ ly nước qua một bên, đưa tay đặt lên tấm lưng nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ, dỗ dành nói, "Uống thuốc rồi lát sẽ đỡ hơn, em nằm xuống ngủ trước, một lát sẽ không đau nữa." "Thời gian cũng không sớm, giờ đi ngủ trước, có được không?" Thấy nàng mãi cũng không động, Tô Mộc Nhiễm nói thêm một câu như thế, ai mà ngờ, người nãy giờ vẫn không động đậy kia, đột nhiên đưa tay, kéo ống tay áo nàng, Tô Mộc Nhiễm phát giác hành động của nàng, cúi đầu nhìn đối phương nghi hoặc hỏi, "Hửm?" Kết quả, giây tiếp theo người ấy lại đột nhiên đưa tay, từ cánh tay nàng ôm qua hông, giao nhau sau tấm lưng nàng, nhẹ tựa đầu vào lòng nàng, cứ như thế ôm lấy nàng. Nhất khắc cơ thể đột nhiên bị người khác dùng người phương thức thân mật như thế tiếp xúc, Tô Mộc Nhiễm giật mình ngây ra tại chỗ. Nhìn mái đầu đen láy của đối phương chôn trong lòng mình, Tô Mộc Nhiễm phát hiện, đối với người ở trước mặt mình, dường như mặc kệ là làm gì, nàng cũng không từ chối được. Rượu, cơn đau, kèm theo nỗi lòng một mình tha hương nơi đất khách, lần đầu tiên Chu Nguyên ở trước mặt một người không giả trang mà bộc lộ sự yếu đuối của mình ra, dỡ xuống tất cả phòng bị, sau khi an tâm tựa vào lòng một người, hiếm khi ngủ một giấc ngon lành như thế. Mơ mơ màng màng tỉnh lại, đưa tay ra khỏi chăn mò lấy điện thoại, chạm đến hơi lạnh buốt trên chiếc di động nàng mới có được một chút cảm giác thực tại. Kéo điện thoại vào trong chăn, Chu Nguyên mở ra nhìn, đã hơn 9 giờ rồi. "Ây." Rốt cuộc nàng có bao nhiêu quyến luyến với chiếc giường này a, mới có thể phá vỡ giờ giấc sinh học của mình. Đặt tay lên trán xoa xoa, hơn nửa ngày nàng mới phản ứng được, nàng đang ở nhà người khác, nằm trên giường nhà Tô Mộc Nhiễm. Nói đến đó, Chu Nguyên xốc ổ chăn, vô cùng vội vàng mặc quần áo mình vào, giẫm lên dép bông bước tới cửa phòng. Ở nhà người ta ngủ tới giờ này, nàng đúng là... quá say rồi! Huống chi, trong nhà còn có thêm hai người lớn tuổi nàng chưa từng gặp qua, cộng thêm tâm tư của nàng đối với Tô Mộc Nhiễm, trong mắt người bình thường đây gọi là ra mắt trưởng bối. Lần đầu tiên ra mắt trưởng bối mày lại ngủ thẳng tới 9 giờ rưỡi, mày đúng là quá được rồi! Đưa tay đặt lên chốt cửa, Chu Nguyên cầm lấy kem đánh răng và bàn chải và khăn mặt, hít sâu một hơi. Bình tĩnh, Chu Nguyên mày phải bình tĩnh, không phải là ra mắt trưởng bối thôi sao, sợ cái gì. Bình tĩnh, nếu như ngay cả cái này cũng không thể bình tĩnh, mày làm sao dụ dỗ con gái người ta về nhà. Nắm chốt cửa, sau khi thở sâu vài lần, Chu Nguyên mới nhẹ nhàng vặn chốt. Nhất khắc nàng kéo cánh cửa ra, trong phòng khách có ba đôi mắt đồng loạt nhìn về phía nàng. Con gái cưng đã lâu không gặp - Lạc Lạc, vừa thấy nàng liền nhảy xuống sofa chạy vội đến ôm lấy chân nàng, "Nguyên Đại, chào buổi sáng." Chu Nguyên nhìn tiểu loli ôm chân mình, lại thấy phụ nhân ngồi trên sofa nhìn mình, à không, phải nói là nhìn Lạc Lạc, giật giật khóe miệng. Đưa tay sờ đầu con bé, ôn hòa nói, "Chào buổi sáng Lạc Lạc." Sau đó ngẩng đầu, nhã nhặn nhìn qua hai vị trưởng bối lớn tuổi hơn cha mình khom người nói, "Bá phụ bá mẫu chào buổi sáng, cám ơn hai người đã chiếu cố, xin lỗi vì đã quấy rầy." Xem đi xem đi, việc nên đến cũng phải đến, mày sợ cũng vô dụng. Sau khi đến phòng tắm đánh răng rửa mặt, đúng lúc gặp Tô Mộc Nhiễm. Có lẽ đối phương vừa từ trong bếp đi ra, trên người còn mang tạp dề, thấy nàng liền cười chào hỏi, "Sớm thế đã dậy rồi à, còn tưởng em sẽ dậy trễ hơn một chút. Được rồi, dạ dày em thế nào, còn đau không?" Giọng nói của nàng vẫn thân thiết như trước, giống như chuyện đêm qua không ảnh hưởng gì đến nàng. Chu Nguyên nhìn nàng, muốn tìm trên gương mặt ấy có gì khác lạ hay không, nhưng không tìm được chút dấu vết nào từ trên gương mặt quen thuộc ấy, mím môi, nàng cũng chỉ có thể giống như bình thường cười đáp lại, "Ừm, em không sao." "Vậy là tốt rồi. Lát nữa điểm tâm sẽ xong, em chờ một chút." Tô Mộc Nhiễm cười cười, xoay người trở về bếp, "Cô đi dọn dẹp, em đến phòng khách ngồi trước đi." "Vâng." Chu Nguyên gật đầu, nhìn theo bóng lưng Tô Mộc Nhiễm rời đi, khẽ nhíu mày. Chuyện tối qua... lẽ nào thật sự Tô Mộc Nhiễm không có ý gì khác với mình? Hay nói đúng hơn... cho rằng đó chỉ là một hậu bối làm nũng với mình mà thôi? Nếu thật là như vậy, mình cần phải nỗ lực hơn rồi. Mím môi, Chu Nguyên âm thầm siết chặt nắm tay, đi về phía phòng khách. Dù sao đi nữa, hiện tại cũng đã gặp mặt phụ huynh, bây giờ việc quan trọng phải làm chính là để lại ấn tượng tốt cho hai người đó. Cha mẹ của Tô Mộc Nhiễm đều là giáo viên đại học, tính tình khá là ôn hòa. Thường ngày tiếp xúc với nhiều với các thanh thiếu niên, cũng vô cùng vui vẻ nói chuyện với người trẻ tuổi, cho nên sau khi nói chuyện một hồi với hai vị trưởng bối, Chu Nguyên cũng không còn khẩn trương nữa, chậm rãi khôi phục dáng vẻ trước mặt trưởng bối như ngày thường của mình, ngoan ngoãn, có lễ độ, tính tình ôn hòa. Thanh thiếu niên không kiêu căng không nóng nảy như vậy rất được các phụ huynh yêu thích, trò chuyện trò chuyện, mẹ Tô càng nhìn càng thấy mến cô học trò của con gái mình. Đương nhiên rồi, là trưởng bối ai cũng thích tiểu bối hiểu chuyện như vậy. Tuổi tác là chuyện đương nhiên phải hỏi, học cấp mấy năm mấy vân vân, trong nhà có bao nhiêu người, bài vở thế nào, những câu bình thường trưởng bối hay hỏi cũng đã hỏi. Chu Nguyên ngoan ngoãn, đối phương hỏi cái gì, nàng đều trả lời từng câu. Vì vậy, khi Tô Mộc Nhiễm từ trong bếp đi ra nhìn thấy Chu Nguyên với cha mẹ và cả con gái mình ai nấy đều hòa thuận như thế, nhìn bốn người cười nói vui vẻ, Tô Mộc Nhiễm nhẹ ho một tiếng, gọi, "Cha, mẹ, Chu Nguyên, ăn cơm thôi." Chu Nguyên gật đầu, quay qua mẹ Tô nói, "Bá phụ bá mẫu, nên ăn điểm tâm, lát nữa chúng ta tiếp tục trò chuyện." "Được." Lạc Lạc ở bên cạnh, lúc mẹ Tô và Chu Nguyên nói chuyện nó không có chen vào, vừa nghe phải ăn cơm, thì vội vàng nhảy vào lòng Chu Nguyên, nói, "Nguyên Đại, rửa tay." Vừa nói vừa ôm lấy cổ Chu Nguyên, ý là muốn Chu Nguyên bồng nó đi rửa tay. Ở bên cạnh con bé lâu như vậy làm sao Chu Nguyên không hiểu nó muốn gì, lập tức bồng nó đi vào bếp, "Ừm, rửa tay thôi." "Con bé này..." Trước kia từ trong miệng Lạc Lạc nên bà cũng biết được Chu Nguyên có bao nhiêu yêu thương nó, bây giờ nhìn thấy mới hiểu ra là yêu thương như thế nào. Trẻ con luôn là bảo bối trong tim của các cụ, Chu Nguyên lại cưng chiều cháu ngoại mình như vậy, mẹ Tô không khỏi khen ngợi Chu Nguyên thêm mấy phần. Ánh mắt nhìn nàng cũng càng ngày càng giống như nhìn tiểu bối nhà mình. Tô Mộc Nhiễm nhìn Lạc Lạc bám lấy Chu Nguyên đi đến bồn nước, bảo Chu Nguyên bồng nó rửa tay, nhướng mày, hiếm khi lại có giọng điệu trách mắng như vậy, nói, "Lạc Lạc nhanh đi xuống người Chu Nguyên tỷ tỷ, tự mình leo lên ghế rửa tay." Con bé này, thực sự bị Chu Nguyên chiều riết hư, về đến nhà còn có bộ dạng như thế, đúng là quá vô pháp vô thiên. Chu Nguyên thì ngược lại, quay đầu cười cười với nàng, "Không sao, em không mệt. Hơn nữa..." Nàng quay đầu cười cười về phía Tô Mộc Nhiễm, "Tô tỷ tỷ nói sai rồi, nếu như Lạc Lạc gọi em là tỷ tỷ vậy là kém vai vế, con bé vẫn luôn gọi mẹ em là nội a." Nàng nhìn Tô Mộc Nhiễm, trong đáy mắt mang theo giảo hoạt và xấu xa mà thường ngày không có. Ánh mắt của nàng quá mức trắng trợn, Tô Mộc Nhiễm mím môi, bình tĩnh xoay đầu đi, tránh ánh mắt nàng. Lạc Lạc nằm trong lòng Chu Nguyên không hiểu hai người lớn đang nói gì, cảm thấy hai người nói rất rõ ràng nhưng mà nó lại có chút khó hiểu, kéo kéo ống tay áo Chu Nguyên, ý bảo đối phương cúi đầu, giữa ánh mắt nghi hoặc của đối phương kề lên tai nàng thấp giọng hỏi, "Nguyên Đại, tại sao lại gọi mẹ con là tỷ tỷ a?" Bình thường Nguyên Đại luôn gọi mẹ là Tô lão sư a, hôm nay sao lại khác bình thường. Chu Nguyên nhoẻn môi cười, kề đến bên tai nó, cũng thấp giọng nói, "Em gọi mẹ chị là nội, như vậy chị sẽ là tiểu di, tiểu di và mẹ là cùng vai vế, cho nên chị phải gọi mẹ em là tỷ tỷ." "À." Lạc Lạc cái hiểu cái không gật đầu, lại hỏi, "Vậy sau này Nguyên Đại gọi mẹ con là tỷ tỷ hả? Vậy có muốn con gọi là tiểu di không?" Ánh mắt ngây thơ của con bé nhìn nàng, khiến Chu Nguyên đột nhiên sinh ra cảm giác tội lỗi. Nàng mím môi, cười cười, đưa tay vuốt đầu con bé thấp giọng trả lời, "Không cần, gọi chị Nguyên Đại là được rồi." Tiểu di và này nọ nghìn vạn lần đừng gọi a, chị không có muốn làm tiểu di của em đâu ngốc à. "Dạ." "Ừm, đi ăn cơm thôi. Còn nữa, chuyện khi nãy đừng có nói với mẹ nha." Nhìn con bé chơi với Đường Văn Nhuận nên càng ngày càng ngáo ngáo, Chu Nguyên ngoéo tay với con bé, để nó cam đoan, "Ngoéo tay, sau này chỉ gọi chị là Nguyên Đại có biết không?" "Dạ!" Con bé ngẩng mặt lên, cho Chu Nguyên một nụ cười xán lạn lộ cả hàm răng. Tô Mộc Nhiễm cách hai đứa con nít kia một tấm thủy tinh, nghe không được hai đứa nhỏ giọng nói cái gì, chỉ thấy hai đứa đưa tay móc ngoéo mới khẽ nhíu mày. Vừa rồi Chu Nguyên nói, là có ý gì? === Con gái giống baba thôi, không phải tại đồng chí Nhuận đâu ╮(◔_◔)╭
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]