Chương trước
Chương sau
Đệ tứ thập tứ chương: Trò chơi và này nọ
Câu hỏi của đối phương làm Tô Mộc Nhiễm thoáng có chút xấu hổ, còn không đợi nàng nghĩ nên trả lời thế nào, thì Chu Nguyên nãy giờ vẫn vểnh tai nghe đã quay đầu qua hỗ trợ, nở một nụ cười thật tươi với người đó, dáng dấp môi hồng răng trắng thanh niên mới lớn đó trùng kích người ta ngẩn cả ra rồi, nàng nói, "Đại tỷ, em không thể là ông nhà của Tô lão sư, em là học sinh của cô ấy."
Vừa nói xong, thật sự làm người phụ nữ kia ngây ra, nàng nhìn hàm răng tuyết trắng cùng dáng vẻ vô cùng học sinh kia, hơn nửa ngày mới khôi phục lại tinh thần, thì ra, không phải à. Ô long* náo loạn lớn như vậy, đối phương cũng có chút ngại ngùng, nhìn Tô Mộc Nhiễm lẩm bẩm nói, "Cái kia, xin lỗi em nha, chị thấy quần áo trên người tụi em giống nhau, còn tưởng là người một nhà..."
*Rồng đen; Đồng âm với hiểu lầm
Tô Mộc Nhiễm có chút bất ngờ với hành động của Chu Nguyên, nhưng hiện tại cũng đã ứng phó được với chị kế toán này rồi, lắc đầu, nàng vuốt gương mặt Lạc Lạc, nói, "Không sao, em ấy là con gái của đồng nghiệp em, hôm nay cũng đến theo cháu gái." Tô Mộc Nhiễm chỉ chỉ về phía Nhuận Nhuận, ý bảo đó là cháu gái của Chu Nguyên. Người đó thấy Nhuận Nhuận nhiều ít cũng phản ứng được, lại hàn huyên với Tô Mộc Nhiễm một hồi cho đến khi lão sư tới, trận ô long này mới kết thúc như thế.
Lão sư đứng phía trước nói một vài lời có lệ, tụi nhỏ đều được người lớn trấn an ngoan ngoãn ngồi, Nhuận Nhuận nằm trong lòng Chu Nguyên thường xuyên đi quấy rầy Lạc Lạc kế bên, làm Chu Nguyên thừa dịp lão sư không để ý kéo nó trở về mấy lần. Tô Mộc Nhiễm ngồi bên cạnh buồn cười nhìn hai đứa trẻ tương tác, thỉnh thoảng dùng dư quang ở khóe mắt thấy chiếc cằm nhỏ của Chu Nguyên thì nhớ đến nụ cười thiên chân vô tà của nàng với người phụ nữ khi nãy, nhịn không được cười khẽ một tiếng.
Có câu như thế nào nhỉ, đứa trẻ này, hoàn toàn là, yên ba phôi*.
*Câu này không rõ cô Nhiễm nhớ sai hay tác giả ghi nhầm.
Kệ. Câu đúng "Yên nhi phôi" chỉ những đứa lù khù vác lu mà chạy
Lão sư không nói nhiều lắm, rất nhanh thì kết thúc hội gặp mặt phụ huynh. Lớp lá và lớp chồi được hiệu trưởng kéo ra sân trường khích lệ một hồi, đại hội bắt đầu.
Lại nói tiếp, đại hội thể thao ở nhà trẻ thật ra cũng không có gì, ngoại trừ chạy 10 mét, nhảy xa bla bla, phần lớn lớp mầm và chồi đều chơi trò chơi gia đình. Ví dụ như một nhà ba người vận chuyển bong bóng đến đối diện, xem trong một phút ai vận chuyển được nhiều hơn. Lại ví dụ như tiểu bằng hữu dùng tay đẩy xe vận chuyển hàng hóa đến đối diện, trong một phút coi ai vận chuyển được nhiều hơn, hoặc là tiểu bằng hữu dùng tay chân coi ai bò tới đích trước. Chỉ cần đạt được hạng nhất là có thể nhận được phiếu điểm, sau đó dựa theo số điểm đi đổi quà tương đương. Nói chung, đối với loại đại hội như khu vui chơi này Chu Nguyên bày tỏ mình mệt muốn chết.
Thật vất vả chờ Nhuận Nhuận bò 10 mét đến đích, chơi hết các trò chơi ở nửa sân bên trái, chạy lòng vòng khắp nơi, Chu Nguyên đã muốn vật xuống hành lang không động đậy nổi. Ai ui mệt chết, ai nói những trò chơi này không dằn vặt người khác, một Nhuận Nhuận liên tục ở bên cạnh hét nhanh lên nhanh lên thì coi có chịu nổi không. Dù sao nàng cũng phải nghỉ ngơi một chút, ai thích làm gì làm đi.
"Tiểu di, mau đứng lên. Tiểu di~ Trứng Muối đi thổi nến rồi, chúng ta cũng đi có được không?" Nhuận Nhuận đứng ở bậc thang, cố sức kéo Chu Nguyên đang nghỉ ngơi ra ngoài, nhắm mắt cố sức muốn kéo nàng đi.
Thật vất vả tới thở hồng hộc mà Chu Nguyên cũng không chịu đi, xấu xa ngồi ở đó mặc kệ Nhuận Nhuận kéo thế nào cũng không động đậy, vừa vững vàng ngồi đó, vừa điều chỉnh lại nhịp thở của mình, an ủi cháu gái, "Đợi chút nữa a, lát nữa tiểu di đưa con đi." Trời ơi, gấu con mãi không chịu thôi, những trò chơi này đâu có dằn vặt con nít a, rõ ràng chính là dằn vặt người lớn! Nàng sắp điên rồi có được chưa! Sớm biết như thế hôm nay đã trói Ôn Lương đem tới đây, đối với mấy thứ ấu trĩ này Ôn Tiểu Lương luôn có tinh thần chơi đùa.
"Không được không được, tiểu di nhanh đứng lên, không thôi con Đại Cẩu Hùng kia sẽ không còn nữa... nhanh lên... nhanh lên một chút!" Tam thế tổ* Đường Văn Nhuận làm gì bỏ qua dễ dàng như vậy a, lập tức phản đối. Đưa tay túm lấy tay áo Chu Nguyên muốn kéo nàng đi, thế nhưng lực lượng của địch cách xa ta, kéo không được người mà còn làm mình lảo đảo muốn té.
*Đời thứ 3
Đối với chấp nhất của gấu con Chu Nguyên đã hoàn toàn bó tay, hôm nay con bé hăng hái cao như thế nàng cũng không nên làm nó mất hứng, bất đắc dĩ thở dài một hơi, đứng dậy, "Rồi rồi rồi, đi thì đi, đi thì đi." Rốt cuộc cũng khiến cho Đường Văn Nhuận đã nổi sát khí vui vẻ túm cánh tay Chu Nguyên, lôi kéo nàng nhanh như chớp chạy tới phòng học. Chu Nguyên lảo đảo bước chầm chậm theo sau nó, chỉ đành cười lắc đầu.
Trò chơi thổi nến như lời Nhuận Nhuận là một trò chơi trong nhà, căn phòng trống trải đã dọn dẹp hết bàn ghế, 20 ngọn nến được đốt lên, đồng thời phân ra hai tổ, một bên trái một bên phải, hai tổ trưởng ôm đứa trẻ đồng thời bắt đầu từ hai hướng, phụ huynh và các cháu hợp lực, xem ai thổi nhanh nhất, ai thổi tắt hết nến trước thì thắng, có thể nhận được thẻ điểm.
Chu Nguyên bồng Đường Văn Nhuận đứng trong phòng học nghe luật chơi, bày tỏ thật mệt mỏi a. Cái nồi này chẳng phải là so thể lực cùng sức thổi sao, người ra tay đều là phụ huynh, đau khổ quá a làm sao chơi! Trong lòng có nghìn vạn con Alpaca phi như bay, nhưng gấu con trong lòng quá mức ầm ĩ, kết quả là Chu Nguyên chỉ đành phải gạt lệ chua xót ôm gấu con tiến vào chiến trường gió rền sấm vang.
Có lẽ các phụ huynh khác thừa dịp mặt trời còn chưa đổ lửa nên ở ngoài ra sức chiến đấu, nói chung, trò thổi nến không có nhiều người, chỉ chốc lát là tới lượt Chu Nguyên. Chỉ là...
Chu Nguyên nhìn Tô Mộc Nhiễm ở phía bên kia, nhìn thế nào cũng cảm thấy bị hãm hại. Cái nồi, sao lại gặp gỡ ở trò này a! Đầu nến bên kia, Tô Mộc Nhiễm bồng Lạc Lạc, thấy Chu Nguyên ở đối diện cũng sửng sốt. Nàng nhìn Chu Nguyên nhăn trán vẻ mặt vi diệu, nở một nụ cười ôn nhu như nước...
Người ở đầu này, người ở đầu kia, cách nhau hai mươi ngọn nến, cự ly ngắn mà lại dài đằng đẵng. Nụ cười kia, cách một loạt nến dài, cách dãy lửa đỏ nhảy múa trong không trung, nhợt nhạt, nhợt nhạt in vào lòng Chu Nguyên...
Chu Nguyên không biết mình làm thế nào bồng Nhuận Nhuận thổi tắt một ngọn lại một ngọn nến, cũng không nhớ làm thế nào bồng Nhuận Nhuận đến tuyến giữa, chỉ nhớ lúc thổi tắt ngọn nến cuối cùng, Tô Mộc Nhiễm đứng bên cạnh nàng, bồng Lạc Lạc cười với nàng, "Cô thắng nha..."
Khoảnh khắc nàng mở miệng tựa hồ Chu Nguyên nghe được tiếng gió thổi tung cửa sổ, âm thanh như từ bốn phương tám hướng đổ ập đến...
Màn đại hội thể thao vô cùng hãm hại người khác này kết thúc vào lúc 2 giờ chiều, cuối cùng Đường Văn Nhuận vẫn không có được con Đại Cẩu Hùng kia, không phải vì phiếu điểm trên tay các nàng không đủ, nói như thế nào đây, chính là chậm chân hơn một chút, bị người ta đoạt trước, vì vậy gấu con đau lòng một trận. Nhưng mà sau khi Chu Nguyên giúp nó lấy được đồ ghép hình, con bé liền bật người vui vẻ ra mặt.
Hôm nay Lạc Lạc cũng có thu hoạch lớn, thoạt nhìn Tô lão sư dịu dàng yếu đuối như vậy mà không ngờ thể lực lại tốt đến thế, nguyên một đường "Quá ngũ quan, trảm lục tướng" thắng được không ít phiếu điểm. Cũng đổi không ít quà cho Lạc Lạc... hai đứa nhỏ vui vẻ tới xấu xa này mang hai người lớn mệt muốn chết đứng ở cửa phòng học chụp hình, 'khu vui chơi' lần này mới kết thúc viên mãn.
Các phụ huynh lúc ra cửa lần thứ hai gặp bốn người thì thấy khí chất học sinh của Chu Nguyên quá nồng đậm, đều bừng tỉnh, thì ra, không phải vợ chồng a...
Trải qua một ngày vô cùng mệt mỏi, Chu Nguyên trở về nhà liền chạy vào phòng tắm, sau khi ăn cơm tối xong thì ngay cả thói quen đọc sách trước khi đi ngủ cũng bỏ luôn, trực tiếp nhào tới giường, có thể thấy được nàng mệt mỏi nhiều thế nào. Nhuận Nhuận ở trong phòng khách chít chít meo meo kể thành tích hôm nay với Dung Thanh và Chu Hoàn, tiếng TV càng ngày càng không rõ, qua một hồi, Chu Nguyên liền thiếp đi...
Âm thanh ầm ĩ như xuyên vào mộng cảnh, coi như ở trong mộng Chu Nguyên cũng có thể nghe được những âm thanh vô cùng hỗn loạn. Ở bến xe người đến người đi, Chu Nguyên ngồi trên ghế đợi nhìn nam nam nữ nữ tới lui xem bảng chỉ dẫn, các ông thì cầm cặp táp, giẫm giày da, tay nắm điện thoại không ngừng gào thét với người ở đầu dây bên kia, bước đi vội vã. Các bà cũng cũng mang ví da, giẫm giày cao gót, kéo rương hành lý đi ngang qua người Chu Nguyên, dường như còn nghe được tiếng lộp cộp của giày cao gót gõ lên mặt đất lót đá hoa.
Giọng khàn khàn của đàn ông, tiếng lộp cộp của giày cao gót, còn có tiếng phát thanh không ngừng lặp lại đoàn tàu đang đến gần, tất cả hòa vào nhau, oanh oanh kêu trong đầu Chu Nguyên. Nhiều người đi qua trước mặt nàng như vậy lại không ai chú ý đến nàng, vô thức nàng nhìn mỗi một gương mặt đi ngang qua, lại chỉ phát hiện một màu xám trắng, trong thế giới này ngoại trừ thờ ơ và vội vàng, dường như cái gì cũng không có...
Chu Nguyên nhìn bóng người không màu sắc, mím môi ôm chặt hành lý của mình, nàng tiến đến trước, kéo một người đi ngang qua, nhìn thấy gương mặt xám trắng của bọn họ thì sững sờ tại chỗ.
Bảng hướng dẫn màu đỏ, đoàn người màu xám, Chu Nguyên ôm chiếc túi du lịch thật to, đứng ở đại sảnh mênh mông, không biết phải làm gì.
Nàng đưa mắt nhìn bốn phía, thấy được chỉ là đoàn người màu xám, ngẩng đầu là bảng hướng dẫn màu đỏ, cắn răng chạy về phía cổng soát vé...
Nàng chạy a chạy, vẫn chạy, rốt cuộc trước lúc nàng trốn được đoàn người màu xám này, thấy được một người duy nhất có đủ sắc màu, nỗi mừng rỡ từ trong tim lan tràn đến tứ chi, đến từng đốt xương, nàng xông đến đẩy đoàn người xám trắng ra, muốn nắm được con người có màu sắc không khiến nàng sợ hãi...
Đoàn người màu xám giống như làn nước, bị nàng đẩy ra hai bên trái phải, nàng nhìn màu sắc duy nhất không bị đại dương xám bao phủ, liều mình vọt đến, rốt cuộc, rốt cuộc trước khi vào sân ga, nàng nắm được tay người đó. Chu Nguyên nhìn bàn tay của mình bắt lấy bàn tay kia, không ngăn được khóe miệng mình giương cao, lúc ngẩng đầu nhìn lên, thấy được nụ cười khẽ bên môi của người ấy, nàng sững sờ tại chỗ...
Người ấy, tùy ý để nàng nắm cổ tay mảnh khảnh của mình, lúc nhoẻn khóe môi nhìn nàng, mang theo ba phần dịu dàng cùng bảy phần kinh ngạc...
Nụ cười ấy, là nụ cười nàng từng nhìn trộm vô số lần, từ lần gặp đầu tiên đã bắt đầu nhớ kỹ...
Chớp mắt một cái, tim loạn nhịp.
===
Chương sau ông xã Chu bớt ngáo rồi mấy bạn 'ω'
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.