Chương trước
Chương sau
Đệ tứ thập chương: Chuyện xấu và này nọ
Sau khi đại hội thể thao trôi qua, khí trời đột nhiên trở lạnh. Rõ ràng hôm qua vẫn còn 26 độ, hôm nay Chu Nguyên đã phải bọc áo khoác đi giữa gió lạnh.
Vác theo balô nặng nề, hai tay nàng cắm trong túi tiền cúi đầu đi về phía bãi đậu xe, lúc này vừa đến giờ tan học, trên con đường cây tới lui rất nhiều người, đại đa số các học sinh trong tay đều vác theo một chồng sách, rụt cổ chạy về KTX, ai cũng vội vàng không ai để ý đến ai. Nhưng mà dù tình huống có là như vậy Chu Nguyên vẫn luôn cảm thấy có ai đó nhìn chằm chằm mình, suy đoán từ trong đáy lòng dũng mãnh tuôn ra khiến cho nàng cả người không thoải mái, lại nhớ đến thứ bạn học trong lớp cho nàng xem sáng nay, trong lòng lại càng thêm phiền não.
Gần đây post bar* trường học vô cùng náo nhiệt, náo nhiệt đến giống như dầu nóng gặp nước lạnh bùm bùm bắn tung tóe. Việc này a, nguyên bản không liên quan tới Chu Nguyên nhiều lắm, mà sau khi nàng biết được chuyện này, thì có cả trăm tơ ngàn mối liên quan tới nàng.
*Trên baidu, một trang thông tin chuyên đăng tải những chủ đề nóng
Việc này ban đầu là vầy, có một nữ sinh trong viện Văn Học cắt cổ tay tự tử vì tình, đây vốn là chuyện rất bí mật, nhưng mà nữ sinh trong KTX có người không kín miệng, cho nên bị lộ ra, vừa lộ một cái, ôi trời ơi, không ổn rồi.
Nữ sinh này thì ra là tài nữ nổi danh trong Văn học xã, bạn trai chính là xã trưởng Văn học xã bạn từ nhỏ của Chu Nguyên, con người của xã trưởng là một nhân vật có tiếng trong Z đại a... bởi vì vậy, liền có chuyện để nói... vì sao nữ sinh kia cắt cổ tay a, bởi vì xã trưởng muốn chia tay, vì sao xã trưởng muốn chia tay a, bởi vì có người thứ ba chen vào a, người thứ ba là ai a, còn có thể là ai, chính là người vẫn luôn được hắn chiếu cố, khoa ngoại ngữ - Chu Nguyên...
Chu Nguyên là ai a? Được rồi, lại có chuyện để nói...
Quản lý viên trên post bar đều là lão đại của xã đoàn trong trường học, cơ bản đều biết Chu Nguyên, mà phần lớn còn là những đứa trẻ lớn lên trong khu vực này, tuy cơ bản mọi người sau khi tan học đều về nhà tìm mẹ, thế nhưng nói như thế nào thì cũng là những người từ nhà trẻ đã quen nhau, ra sao cũng sẽ không bỏ mặc những bài post này, mọi người không ai nói cho Chu Nguyên biết, vô cùng ăn ý, xóa!
Ai mà biết được, xóa càng nhiều xuất hiện càng nhiều, sự việc lại phát triển theo chiều hướng vi diệu nào đó, cũng không biết chuyện gì xảy ra, thì biến thành phe truy cùng và phe bạn bè cấu véo lẫn nhau, sau khi cấu véo, đêm qua lại xuất hiện một bài post, nói cái gì mà đã sớm thấy rõ bản chất của Chu Nguyên, con nhỏ đó chính là cái thứ lòng dạ đen tối... dụ dỗ con gái còn chưa đủ lại đi dụ dỗ cả con trai...
Nội dung bài post đó là về Chu Nguyên, bên trong chỉ ra đủ loại nữ sinh có liên quan tới Chu Nguyên, còn thề thốt nói mẹ nó tất cả đều từng phát sinh quan hệ với Chu Nguyên. Cuối cùng còn nói Chu Nguyên gần đây quá vô sỉ, thì ra không chỉ quyến rũ nhiều người như vậy, còn đặc biệt bắt cá hai tay, dụ dỗ Kiều Vũ Vi, thật sự một chân đạp một thuyền a.
Chuyện này liên quan đến rất nhiều mỹ nhân, hơn nữa Kiều Vũ Vi vừa nhập học liền được các bạn tán thành là tiểu hoa khôi, trời, mấy con cú đêm sau 12 giờ hoàn toàn sôi trào, một đám quần chúng chả hiểu tình huống đần độn tin vào lời thề cùng những hình ảnh cắt xén của chủ thớt, một hồi nói không phải đâu, cuối cùng tất cả đều trở thành sao trên đời lại có người hèn hạ như vậy, quá khốn nạn a... nói chung cái bài post này Chu Nguyên bị tô đen không còn gì, lại thêm một đám người vào phê phán Chu Nguyên, và thêm cơn tức của những người gần đây thi đấu với các nàng... kết quả là...
Sự kiện bùng nổ post bar xuất hiện...
Ầm ĩ a ầm ĩ, ầm ĩ cho tới hừng đông, chờ đến lúc Ôn Lương cho Chu Nguyên nhìn bài post đó, phát hiện đống hỗn độn kia, lại từ các học sinh vẫn lòng đầy căm phẫn biết hoàn chỉnh sự việc thì, đã là buổi trưa...
Lúc đó cả người Chu Nguyên cũng không xong rồi... cái này, mẹ nó chuyện quái gì vậy a!
Hèn chi cách đây vài ngày có người hỏi nàng có quan hệ gì với xã trưởng Văn học xã, hèn chi sáng sớm hôm nay vào lớp có bạn học luôn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng... ta giết! Dù quan hệ của nàng với xã trưởng rất tốt thế nhưng mẹ nó nàng và hắn chỉ cùng nhau chơi bóng rổ trò chuyện về mấy quyển sách có được hay không... ta giết, còn nữ sinh trên tấm ảnh là chuyện gì xảy ra á, Chu Nguyên chỉ chào hỏi với các nàng và giúp đỡ vài lần bận rộn mà thôi!!!!!!
Tại sao... lại trở thành như vậy...
Nghĩ đến những lời dơ bẩn trên tấm ảnh chụp màn hình Ôn Lương chia sẻ cho nàng, cả người Chu Nguyên không xong rồi, bước chân của nàng cũng nặng nề hơn rất nhiều. Nàng bọc áo khoác, cúi sống lưng cao ngất, dựng thẳng cổ áo, chúi đầu đi tới.
Hoảng loạn cuồn cuộn trong lòng khiến nàng không thể bình tĩnh, sốt ruột, sầu lo đã ở sát biên giới muốn tan vỡ rồi. Cho tới bây giờ nàng cũng không cảm thấy áp lực của ngôn ngữ lại lớn như vậy, lớn đến làm cho nàng hít thở không thông...
Tô Mộc Nhiễm nhìn Chu Nguyên vừa đi ngang qua người mình, hiếu kỳ nhìn theo bóng lưng của nàng. Nàng vừa chào hỏi Chu Nguyên, nhưng mà hình như đối phương không có nghe thấy cứ tiếp tục đi về phía trước, bước chân vẫn cứ đều đều, dường như vẫn giống trước giờ, không nhanh không chậm, nhưng mà nhìn thế nào cũng cảm thấy có điểm lung lay, trạng thái này nhìn thế nào cũng cảm thấy không đúng, chẳng lẽ vết thương trên đầu gối vẫn chưa khỏi?
Đại hội thể dục thể thao hôm trước nàng có nhìn thấy Chu Nguyên té, lúc đó thầm nghĩ có thể bị tổn thương lần thứ hai hay không. Hiện tại thì thấy... lo lắng, nàng lại gọi một tiếng, lần này âm lượng đề cao đến nỗi không cách nào lơ đi được, "Chu Nguyên!"
Quả nhiên, đối phương ngừng bước, quay đầu liếc mắt nhìn, chỉ là mê man trong ánh mắt của nàng khiến Tô Mộc Nhiễm nao nao, ánh mắt hững hờ kia rơi lên người Tô Mộc Nhiễm liền biến mất, giọng nói yếu ớt vô lực truyền đến, "Là lão sư à..."
Tô Mộc Nhiễm đi đến bên cạnh nàng, nhìn bộ dạng buồn bã ỉu xìu này của nàng thì có chút ngạc nhiên, mỗi lần nàng nhìn thấy Chu Nguyên tuy vẫn là dáng vẻ ôn hòa, cười khẽ dịu dàng nhưng trên mặt vẫn tràn đầy phấn chấn, chưa từng có bộ dạng như hôm nay, đôi mắt trong veo giờ như bị một lớp bụi che mờ, không tụ được tinh thần, thế nhưng vì muốn đối phương hăng hái trở lại, nàng vẫn dùng giọng điệu thoải mái nói, "Em đang suy nghĩ gì vậy, chăm chú đến thế, cô gọi em hai lần cũng không ngừng lại."
Ý cười trong đáy mắt đối phương quá mức dịu dàng, khiến Chu Nguyên thả lỏng đi phòng bị bất tự giác dâng lên trong lòng, nàng hơi ngây người, lo lắng không biết nên nói gì, lắp bắp, "À, không phải... không có..."
Bộ dạng không giữ được bình tĩnh như học sinh tiểu học gặp phải chủ nhiệm lớp khiến Tô Mộc Nhiễm khúc khích cười, "Cô cũng không có mắng em, em sợ sệt như thế làm gì?"
Hiểu được mình vừa làm một việc ngốc moe đến cỡ nào, thoáng cái Chu Nguyên thấy xấu hổ, nàng vội vàng thu cánh tay về, đút vào túi quần, lẩm bẩm nói, "Em xin lỗi..."
Tô Mộc Nhiễm nhìn bộ dạng hiếm khi thất lễ của nàng, cười cười, "Không cần phải xin lỗi, đã bảo là cô không có mắng em. Vừa rồi suy nghĩ gì mà nhập tâm như vậy, chỉ sợ cô không gọi em lại em đã đâm vào cây rồi."
"Ách..." Chu Nguyên xấu hổ cười cười, nàng nhìn gương mặt dịu dàng của đối phương, cũng không biết nên mở miệng thế nào. Chung quy nàng không thể nói ra chuyện phức tạp của mình đúng không, việc này lại không liên quan gì đến Tô Mộc Nhiễm, dù có nói ra đối phương cũng không thể làm gì, huống chi, loại chuyện này có thể nói là quá quắt, không có gì đáng để kể. Cân nhắc một chút, nàng cười cười với đối phương, "Em đang suy nghĩ, lớp tiếng Đức 12 và 13 muốn mở liên hoan hữu nghị vào giáng sinh, em đang không biết nên sắp xếp tiết mục nào thì tốt." Quả thật là có chuyện như vậy, vài ngày trước lớp trưởng lớp tiếng Đức liên hệ nàng nói chuyện này, mấy ngày nay quả thật nàng cũng có suy nghĩ đến.
"À, thì ra là chuyện này a, vậy em định thế nào?" Tô Mộc Nhiễm sáng tỏ, gật đầu, tiếp nối lời nàng.
"Ừm, có vài ý, một là dựa theo truyền thống, mở vũ hội. Chỉ là chưa hỏi ý kiến các học sinh, dù sao chi phí cũng là một vấn đề rất lớn." Chu Nguyên nói không nhiều lắm, chỉ đại khái một chút, cố gắng để giọng nói của mình không ngáo như vừa nãy.
"Nghe qua rất đặc sắc đó, nhớ báo cho cô biết sớm một tuần." Tô Mộc Nhiễm vỗ vỗ cánh tay Chu Nguyên, cười nói.
"Vâng, được." Chu Nguyên cũng đáp lại bằng một nụ cười tương tự.
Nói một hồi đã đến bãi đậu xe, Tô Mộc Nhiễm vừa đi vừa căn dặn Chu Nguyên, "Tuy nghiêm túc với công việc là rất quan trọng, nhưng vừa đi vừa nghĩ ngợi không phải thói quen tốt, lỡ như vấp té thì không được rồi. Một người có trách nhiệm trước tiên phải có trách nhiệm với bản thân, có biết không?" Nàng nói rất nghiêm túc, đến nỗi Chu Nguyên cũng bất tự giác ưỡn thẳng người.
"Vâng, em biết rồi." Chu Nguyên gật đầu.
"Được rồi, hôm nay theo cô về chứ?" Tô Mộc Nhiễm lấy chìa khóa ra, rất tự nhiên hỏi Chu Nguyên.
Chu Nguyên lắc đầu, "Không sao, lúc về em còn phải đi đường vòng vào chợ giúp baba mua đồ ăn, không phiền cô, huống chi..." Nàng nhìn thoáng qua chiếc xe đạp hôm qua nàng vừa mới lau chùi, bất đắc dĩ cười cười, "Còn đi ké xe của cô nữa có lẽ xe đạp của em chỉ còn dùng để rửa." Chu Nguyên có chút xíu khiết phích, không muốn thấy đồ của mình dính bụi, dù chỉ một chút...
Tô Mộc Nhiễm bị bộ dạng này của nàng chọc cười, "Được, vậy cô đi trước."
"Vâng, tạm biệt lão sư." Chu Nguyên vẫy tay, từ biệt nàng.
Tô Mộc Nhiễm xoay người mở khóa xe, dường như có suy nghĩ gì đó, nhìn Chu Nguyên, đầy thâm ý nói một câu, "《Nhạc Dương lầu ký》 của Phạm Trọng Yêm có một câu như thế này: Bất dĩ vật hỉ bất dĩ kỷ bi*. Dù không phải là lão sư ngữ văn của em, nhưng mà vẫn nhắc nhở em, đừng quên những lời này."
*Không vì ngoại vật mà vui, không vì bản thân mà buồn
Nàng nhìn Chu Nguyên, môi mắt cong cong chứa đầy những mẩu sáng nhỏ vụn, lúc Chu Nguyên cúi đầu, đúng lúc nhìn thấy trong đôi mắt sâu như nước của nàng ánh lên một Chu Nguyên nho nhỏ, nháy mắt, thì loạn nhịp... nàng gật đầu, nghe bản thân trả lời một câu, "Vâng."
Chiếc xe màu ngân bạc phá vỡ thế giới dưới thảm cỏ xanh, lá vàng trên cây bạch quả lao xao rơi xuống, đem bóng hình của chiếc xe kia vừa chạy đi chạm khắc đến rõ ràng. Chu Nguyên ngẩng lên nhìn thoáng qua tán cây bạch quả già thiên tế nhật trên đỉnh đầu, gió thổi qua, lá vàng lất phất rơi xuống, mái tóc dài quá nửa của nàng lay động trong gió, hơi lạnh lướt qua đầu làm nàng bất tự giác co rút người...
Thì ra, đã là cuối thu rồi a...
Hôm nay gió hơi lớn, Chu Nguyên đạp xe ra chợ mua đồ ăn xong đạp về nhà, đôi bàn tay và gò má ấm áp giờ đây cũng lạnh băng, Dung Thanh nhìn Chu Nguyên mang theo đồ ăn, mái tóc mất trật tự, đứng ở cửa thì chứng ám ảnh cưỡng chế lại tái phát, ra lệnh bắt buộc nàng buông đồ ra rồi cút vào phòng tắm ngay, bộ dạng bẩn bẩn này của nàng Dung Thanh vừa nhìn liền thấy không thoải mái.
Chu Nguyên ngoan ngoãn đi tắm, lại giúp cha làm cơm tối, bận lên bận xuống một lát thì đã chạng vạng, giống như một người không có chuyện gì. Lúc ăn cơm chiều Nhuận Nhuận nói ngày 1 tháng 11 nhà trẻ có đại hội thể dục thể thao gia đình, đương nhiên, bởi vì ngày đó cha mẹ nó đều bận, mà lại là cuối tuần, người đi cùng không ai khác ngoài Chu Nguyên. Sau bữa cơm tối hài hòa, Chu Nguyên liền chạy vào thư phòng mò mẫm chuyện của mình...
Bị người ta tô đen như thế nếu nàng không có phản ứng thì thật đúng là bánh bèo, dù nàng mù mịt cái gì cũng chẳng biết đã rất là bánh bèo, nhưng cách làm này đúng là quá ác độc... ma, ma, đối phương có lẽ cũng là một người trưởng thành rồi đúng không, vậy hẳn phải chịu trách nhiệm hình sự với hành vi của mình rồi... uầy, chị hai, giúp em hỏi tội phỉ báng người khác xử phạt như thế nào...
Nàng họ Chu, không phải là bánh bèo ai cũng có thể nhào nặn, hơn nữa, nàng là một người rất văn minh, nàng sẽ không ngốc ép bản thân đi giải thích cái gì cả... công lý... nằm trên luật pháp.
Bận rộn đến 9 giờ tối Chu Nguyên mới đi ra khỏi thư phòng, mà Dung Thanh vẫn đặt chú ý lên người Chu Nguyên đương nhiên thừa lúc nàng đi ra chạy vào thư phòng liếc nhìn lịch sử web cùng đoạn chat nàng để lại, lúc này Dung Thanh mới thỏa mãn gật đầu rời đi... haiz, cũng không quá bánh bèo a... nhưng mà phương pháp này quá chậm đi, quả nhiên vẫn là mẹ già nên ra tay a... nhìn con gái yên vui như thế, Dung Thanh cũng hạ một quyết định... nhưng mà trước đó, có phải nàng nên hỏi một vấn đề hay không...
Mẹ nó, con dâu con rể từ đâu ra mà nhiều như vậy a, muốn xỉu!
?????
——-——-——-——-——-——-——-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Năm nay có một người bạn trải qua chuyện này, nhưng mà là ở đám tân sinh trong trường... phương pháp của phụ đạo viên rất sắc bén, liền hỏi em gái đó có muốn tố cáo hay không →_→
Ai u, mấy lời trên internet dễ khiến người ta mặc kệ, thế nhưng nếu như hãm hại người khác vẫn sẽ cấu thành tội... hiểu chút tri thức pháp luật luôn luôn tốt... (lược)
(lược)
(lược)
Mặc kệ gặp phải việc gì, hy vọng tất cả mọi người có thể như câu nói kia, bất dĩ vật hỉ, bất dĩ kỷ bi...
Những lời này ta đã ghi nhớ 8 năm rồi, cảm thấy mình thật đáng yêu...
(Âu shit, tựa bài hát của Giả Linh mình PR nè XDDDDDDDDD)
===
Chương này có vài ý edit không chắc chắn lắm, nhưng để xem mấy chương tiếp theo rồi nếu có thì quay lại sửa sau.
╮(◔_◔)╭ Mình là loại người edit thì không đọc trước, cho nên độc giả sẽ đạp phốt kiểu này thường xuyên đấy. (Dù mình có nói từ trước rồi, nhưng k biết có ai đọc không)
_(:3」 ∠)_ làm xong sẵn thấy 12h23, ngày mới rồi, up luôn! Đọc vui và ngủ ngon!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.