Đệ tam thập bát chương: Thất lễ và này nọ 
Không biết có phải do hồi trưa nghe Ôn Lương nói những lời đó hay không, buổi chiều tiểu học muội đến xem nàng thi đấu, Chu Nguyên luôn cảm thấy không được tự nhiên, thỉnh thoảng từ trong sân nhìn ra, thấy tiểu học muội vỗ tay hô cố lên nàng vô thức tránh né. Thậm chí lúc đầu gối bị trầy da tiểu học muội giúp nàng sát trùng nàng cũng cười từ chối. 
Bởi vì cảm thấy, không cần phải tiếp xúc nhiều. 
Buổi chiều đánh xong trận bóng thì đã 6 giờ rưỡi, nóng bức bao phủ cả sân trường ngày hôm nay cũng đã tản đi rất nhiều, cái lạnh của mùa thu từ ngoài da điên cuồng thấm vào tim, bởi vì trận đấu mà mồ hôi tuôn như tắm gặp nhiệt độ như vậy cũng từ từ khô ráo, bình ổn cơ thể nóng bức vì vận động nhiều, Chu Nguyên đạp xe lung lắc chạy về nhà. 
Ánh mặt trời rơi phía sau, đạp xe trên con đường trống trải, chiếc bóng của Chu Nguyên được kéo thật dài... 
Tiến vào tiểu khu quẹo một khúc chính là nơi đặt dụng cụ thể thao cỡ nhỏ, mỗi ngày vào giờ này các cụ ông cụ bà trong tiểu khu đều đến đây động tay a động chân a làm một vài động tác cơ bản. Mà tụi nhỏ gần đó cũng sẽ tụ lại cầm chậu nhỏ xẻng nhỏ vân vân chơi đào cát, cho nên Tô Mộc Nhiễm mặc váy dài ngồi giữa một đám trẻ con rất dễ dàng nhìn thấy, Chu Nguyên vừa liếc mắt liền thấy nàng tóc dài buộc cao, mặt mày tươi cười. 
Bất tự giác 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/baba-17-tuoi/1362857/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.