Đệ tam thập tam chương: Phong quá lưu ngân* 
*Gió thổi qua không để lại dấu vết 
Hôm cuối tuần đó, rốt cuộc Chu Nguyên vẫn không đi cùng mẹ, nhưng mà nghe nói hai đứa nhỏ chơi đùa rất vui vẻ. 
Bạn Đường Văn Nhuận một mực cường điệu dì Tô thật dịu dàng a, giúp nó lau nước mũi a, dắt nó đi chơi a, nghiễm nhiên đưa mẹ của Lạc Lạc lên một tầm cao mới. Dù cái câu sau "Mẹ của Lạc Lạc tốt như vậy con cũng muốn đối xử tốt với Lạc Lạc, bà ngoại nói phải chăm sóc em mình cho tốt vì sau này Lạc Lạc chính là em gái của con, tiểu di, con sẽ bảo vệ em ấy không cho Trứng Muối bắt nạt em!" Khiến Chu Nguyên vừa nghe phải bật cười, nhưng mà đại thể nàng cũng hiểu được hai đứa này đã khắng khít hơn trước đây, đối với hai đứa nó mà nói thật đúng là chuyện tốt. 
Tuy Nhuận Nhuận cũng thường đến chỗ ông ngoại chơi, nhưng nhà Chu Nguyên chỉ mới dọn đến tiểu khu này vào năm ngoái mà thôi, ở đây có rất nhiều đồng nghiệp của Dung Thanh, nhưng mà thân thiết lại không được mấy người. Con nít nhà người ta bình thường đều ở trong nhà, chỉ hoạt động đặc biệt mới ra ngoài chơi, thường ngày ai cũng không gặp được ai, ây da, cuộc sống của bọn trẻ trong tiểu khu thật cô đơn, ai cũng biết điều đó, bởi vậy tính tình của Nhuận Nhuận có tưng tưng như thế thì cũng khó có một bạn để chơi, đương nhiên nhà trẻ không tính. 
Lạc Lạc cũng vậy, con bé hoàn toàn là người mới 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/baba-17-tuoi/1362852/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.