Đệ nhị thập chương: Người mẹ 
Đêm qua ngồi coi hết phim với cha, đặt lưng lên giường buồn ngủ liền tập kích, vừa cảm giác trời đã sáng, Chu Nguyên mở mắt thức dậy tinh thần vô cùng thoải mái. Mở hai mắt bám sương mù, đột nhiên một đôi mắt to đen láy xuất hiện trước mặt, mắt còn chưa mở được, giữa sương mù thấy đôi mắt phía trước chớp chớp sáng sáng, sau đó cảm giác nguyên bóng ma khổng lồ ập đến người, bên gò má truyền đến cảm giác mềm mại ươn ướt, "Chụt, tiểu di, chào buổi sáng." Con bé nghiêng người, không chút do dự cho nàng một nụ hôn buổi sáng, thành công đánh thức Chu Nguyên mới vừa tỉnh lại trong mộng đẹp. 
"Chào buổi sáng." Rút tay ra khỏi ổ chăn ấm áp sờ sờ đầu con bé, cố sức quậy tung lên. Giọng điệu nhừa nhựa, lại khiến người khác cảm thấy vô cùng thoải mái. Xốc chăn lên leo xuống giường, hướng qua cửa sổ lười biếng duỗi thắt lưng, "Aiz..." Thả lỏng bả vai, xoa xoa gò má xong mới quay qua nói với Nhuận Nhuận, "Rời giường rồi." 
"Tốt." Nhuận Nhuận bò dậy từ trên giường, sau đó đứng lên nhún nhún, canh sức bật đủ cao, mạnh bổ nhào về phía Chu Nguyên, "Tiểu di, bắt được rồi." Chu Nguyên tiếp được con bé, sau đó vội vàng lui mấy bước, "A a a, bắt được rồi~ sóng xung kích của Nhuận Nhuận một lần nữa hụt rồi." Con bé bị giọng điệu nghiêm trang của nàng chọc cười khanh khách, lại ngẩng đầu hun một cái nữa lên gò má nàng. 
Chu Nguyên ôm con bé, cưng chiều cười, nhấc chân đi vào 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/baba-17-tuoi/1362839/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.