Khải Lợi, gần nhất mọi việc trong nhà nàng vẫn làm tốt chứ? Đoạn Vân ôm Khải Lợi vẻ mặt hạnh phúc ngồi trước nhà nhìn cảnh mặt trời lặn trên đỉnh núi. Khải Lợi tươi cười dựa vào trong lòng Đoạn Vân. - Tất cả đều tốt, dù sao trước kia thiếp cũng là công chúa, cũng có chút ít năng lực quản lý. Vân, thị nữ Tiểu Nguyệt mà chàng an bài cho chúng ta có thể thả nàng về Nạp Lan không, nàng dường như rất đáng thương mà. Vân! Khải Lợi ôm cánh tay Đoạn Vân như một đứa nhỏ làm nũng, vẻ mặt đầy khát vọng nhìn Đoạn Vân nói giọng ôn nhu. Đoạn Vân cảm thụ khoái cảm từ cánh tay truyền đến, vẻ mặt hưởng thụ trả lời: - Ta có thể thả nàng ấy ra, bất quá ta có một điều kiện! - Điều kiện gì thế, chàng nói đi, chỉ cần thiếp có thể làm được, thiếp sẽ ứng chàng! Khải Lợi trả lời rất nhẹ nhàng. Đoạn Vân dùng một ánh mắt rất dâm tiện nhìn Khải Lợi từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên mấy lần liền, vẻ mặt rất bỉ ổi trêu chọc Khải Lợi: - Đêm nay phục vụ ta! Khải Lợi vừa nghe hắn phun ra một điều kiện như vậy lúc này hơi giật mình. Kỳ thật từ khi Đoạn Vân và Khải Lợi xác định quan hệ, đặc biệt là Đoạn Vân lại vì nàng và Khải Sắt Lâm không ngại việc phải đối nghịch với đế quốc, Khải Lợi đã hoàn toàn giao hết tâm tình cho Đoạn Vân rồi. Hơn nữa, hắn và Khải Sắt Lâm mỗi ngày đều sờ soạng đùa cợt với nhau trong phòng, Khải Lợi cũng đều thấy cả. Chịu ảnh hưởng của bọn họ, Khải Lợi cũng rất khát vọng nhận được sủng hạnh của Đoạn Vân. Nàng từng vô số lần tưởng tượng trong mộng việc sẽ xảy ra trên giường giữa nàng và hắn. Dù sao Đoạn Vân cũng là nam nhân mà nàng yêu thắm thiết, có thể hầu hạ nam nhân mình yêu quý là một việc mà mọi nữ nhân đều hướng tới. Chỉ có điều, Đoạn Vân là một tên bại hoại, mỗi lần đều khuấy động dục hỏa của nàng làm nàng gần như không chịu nổi, nhưng vẫn chưa có một lần nào đem đao đem thương ra làm thật cả. Nàng rất khó hiểu vì sao Đoạn Vân phong tình lại không "làm thịt" cả. Nàng thậm chí đã có ý muốn chủ động " câu dẫn" hắn, chỉ có điều sự rụt rè đặc hữu của thiếu nữ làm cho nàng phải tự khắc chế bản thân mình. Khải Lợi ngượng đỏ mặt, màu đỏ từ khuôn mặt nàng truyền ra hai tai, rồi đi xuống dưới, sau lưng, kiều đồn, đại thối, cuối cùng cả hai chân đều ửng hồng lên. Bất quá, nụ cười thẹn thùng trên mặt và sự ngọt ngào trong lòng cũng đã bị Đoạn Vân khám phá ra cả. Đoạn Vân lập tức ôm lấy cả người Khải Lợi đang mềm nhũn ra, bàn tay ma quái sờ soạng, khua loạn khắp nơi. - Vân, không được, không được làm ở chỗ này! - Được, chúng ta về phòng! Sau đó Đoạn Vân ôm Khải Lợi về phòng ngủ. Lúc này, lại có một tên thủ hạ rất không biết điều chắn ngang đường đi của Đoạn Vân. Tên này là Thú nhân kiếm thánh giữ cửa của Đoạn Vân. Bộ hắn không thấy làm như vậy là quấy rầy chuyện tốt của Đoạn Vân sao? - Thiếu gia, Ngưu Ma Vương đại nhân và một đám Ngưu đầu nhân chiến sĩ gây chuyện ồn ào với đám làm thuê! - Ồn thì kệ bố nó, có cái gì đặc biệt đâu! Không thấy ta đang có việc chính sự phải làm sao? Cái gì, ngươi nói là ai cơ? Đoạn Vân rất giận trừng mắt nhìn tên thủ hạ không hợp nhãn này, bất quá vừa nghe qua lập tức cảm thấy sự tình này có thể gây thành tai họa. Nếu nói là bọn Phì Tử thì thôi kệ chúng nó, nhưng Ngưu Ma Vương rất thành thật cơ mà, hơn nữa lại cùng là 'Ngưu' cả, bọn họ đúng ra sẽ không phát sinh xung đột chứ hả? Than trời không có biện pháp, ai kêu hắn là chủ nhân làm chi! Buông Khải Lợi với vẻ mặt ai oán ra, Đoạn Vân hỏi: - Cuối cùng là chuyện gì thế? - Bọn họ thấy Ngưu Ma Vương đại nhân vừa thu được mấy đầu ma thú thủ hạ nên gây chuyện với Ngưu Ma Vương đại nhân, bọn họ nói trong số đó có một đầu thủ hộ thánh thú của họ, hơn nữa bọn họ còn muốn Ngưu Ma Vương đại nhân trở thành tộc nhân của họ! - Khải Lợi, ngươi ở nhà chờ ta, ta đi xử lý một chút. Không biết tại sao, ngày thường Khải Lợi rất quang minh đại nghĩa mà hôm nay lại có vẻ hơi bất mãn chu miệng ra. Đoạn Vân quay sang hôn lên đôi môi đáng yêu đang chu ra của Khải Lợi, sau đó đi theo tên Thú nhân võ sĩ này tới hiện trường. Hiện trường rất loạn, tất cả ngưu đầu nhân đều đang rất bối rối, còn Ngưu Ma Vương trừng mắt vẻ phẫn nộ nhìn đám Ngưu đầu nhân võ sĩ. - Chuyện gì thế? Đoạn Vân đi đến giữa hai bên đang ghìm nhau tóe lửa. Phì Tử đang đứng một bên xem náo nhiệt lại thở dài nói: - Ai, mới nhìn được một chút xíu là đã hết rồi. - Đoạn Vân đại nhân, tiểu ngưu đầu nhân thủ hạ của ngài đã thu thủ hộ thú của Ngưu đầu nhân bộ tộc chúng ta. Làm sao có thể bất kính với Ngưu đầu nhân bộ tộc chúng ta như vậy được! Hơn nữa hắn còn không chịu trả thủ hộ thú cho chúng ta nữa. Lúc này một đội trưởng Ngưu đầu nhân đứng dậy, vẻ mặt hắn vừa sợ hãi nhưng rất phẫn nộ chỉ chỉ vào Ngưu Ma Vương. Còn lúc này Đoạn Vân mới phát hiện phía sau Ngưu Ma Vương còn có một đầu đại ngưu đang rất bồn chồn. Xem ra là vừa rồi Ngưu Ma Vương quá phẫn nộ nên phát ra uy áp dọa nó. - Ngưu Ma Vương, ngươi nói xem, chuyện gì thế này? Thấy ánh mắt của Đoạn Vân, Ngưu Ma Vương rất ôn thuận cúi đầu: - Lão Đại, cũng không có chuyện gì, ta đây gần đây không phải vẫn đang thu thủ hạ hay sao! Ta đây bất quá kiếm được một con trâu già cấp tám ở gần Phất La Đa, sau đó ta đây mới nhận hắn làm tiểu đệ. Thế mà một đám tiểu ngưu ương bướng đó cứ khăng khăng nó là thủ hộ thú của chúng. Ngươi nói coi, ta đây chẳng lẽ bị khi dễ vậy sao. Thủ hạ của Phì Tử đã có hơn hai trăm rồi, còn tên phi long Tiểu Phi Hiệp đã có hơn mười con, nhưng ta đây thì sao! Bây giờ mới mười lăm người, nếu cộng thêm con này nữa cũng mới mười sáu, hơn nữa không có con nào cấp tám cả, còn lại đều là cấp bảy, thật vất vả mới gặp được một con cấp tám, ta đây buông tha đâu? Ta đây không thể thông minh hơn Phì Tử, nhưng nhưng ta đây sẽ không bại bởi tay Tiểu Phi Hiệp. Đoạn Vân dùng ánh mắt tinh quái nhìn Ngưu Ma Vương, xem ra Ngưu Ma Vương dưới ảnh hưởng của Phì Tử và mình, đã có thể nói khá trôi chảy rồi. Âu cũng là hoàn cảnh tạo ra nhân tài a! Bất quá, nhóm người Ngưu đầu nhân chiến sĩ cũng bị nói lời của Ngưu Ma Vương dọa ngu cả người. Những người ở đây là ai? Nhận một lũ ma thú thủ hạ, hơn nữa có cả phi long đội! Chỉ là bọn chúng nhìn sao cũng không ra bọn họ có thực lực gì cả. Cứ nhìn tên tiểu hỏa Ngưu Ma Vương trước mắt thì rõ, hắn nhìn qua gần như chẳng có thực lực gì cả. Bất quá một trận uy áp kỳ diệu vừa rồi là chuyện gì thế nhỉ? Nguồn tại truyentop.net Đội trưởng Ngưu đầu nhân vái Đoạn Vân rất lễ phép nói: - Đoạn Vân đại nhân, ta muốn hỏi một chút, tên ngưu đầu nhân tiểu tử của ngài……. - Ta không phải Ngưu đầu nhân! Lúc này Ngưu Ma Vương vừa nghe bọn chúng lại gọi mình là Ngưu đầu nhân thì rất khó chịu, tức giận mất khôn, uy áp cửu cấp nhất thời không khống chế được, một lần nữa xuất ra ngoài, vì đội Ngưu đầu nhân chiến sĩ đều đang đứng gân đó, lập tức có một đám Ngưu đầu nhân sợ hãi ướt đầm lưng áo, thậm chí có hơn mười tên té xuống. - Ngưu Ma Vương! Đoạn Vân quay về Ngưu Ma Vương hét lớn một tiếng, Đoạn Vân đang giận mà. Bị người ta quấy rầy chuyện tốt, ai có thể có tâm tình tốt cho được? Ngưu Ma Vương cúi đầu rất ủy khuất, giống như trẻ con phạm lỗi vậy! - Cửu cấp ma thú! Mẹ ơi, là cửu cấp ma thú! Vị đội trưởng Ngưu đầu nhân trợn tròn mắt khi phát hiện ra thân phận của Ngưu Ma Vương. - Đoạn Vân đại nhân, xin hỏi bản thể của vị đại nhân này là gì? Vị Đội trưởng Ngưu đầu nhân hỏi Đoạn Vân rất cẩn thận. Nói đùa, người có thể có cửu cấp ma thú làm thủ hạ chắc chắn phải là người không đơn giản? Đoạn Vân hơi bực mình nhìn thoáng qua tên ngưu đầu nhân này, nói lạnh lùng: - Cuồng bạo dã ngưu! - Cái gì? Làm sao như vậy được? Chẳng lẽ truyền thuyết của bộ tộc là thật sao! Vị đội trưởng Ngưu đầu nhân giật mình kinh hãi. - Truyền thuyết gì? Đoạn Vân hỏi giọng khó hiểu. Ngưu đầu nhân liếc nhìn Ngưu Ma Vương vẻ sợ hãi, khép nép nói: - Trong truyền thuyết, những ngưu loại ma thú cửu cấp có thể hóa hình thành người được coi là thủ hộ thần thú của ngưu đầu nhân chúng ta, hắn sẽ dẫn dắt Ngưu đầu nhân bộ tộc chúng ta đi tới phồn vinh và thịnh vượng! Cái này gọi là Cuồng ngưu truyền thuyết! Ai cũng biết, chịu hạn chế về chủng tộc nên các loại ma thú ngưu loại, trư loại (trâu, lợn) sẽ không có khả năng xuất hiện cửu cấp. Đoạn Vân vừa nghe đến đây, con ngươi không khỏi đảo mòng mòng. Xem ra nếu muốn thu phục Ngưu đầu bộ tộc thì đây là một đột phá khẩu rất tốt. Chẳng qua hắn cần phải sử dụng chút thủ đoạn. Dục cầm cố túng! Đoạn Vân quay về lão ngưu đang đứng phía sau Ngưu Ma Vương nói: - Ta thấy, ngươi cũng nên trở lại đỉnh núi của ngưu đầu nhân kia đi! Con trâu già này hiển nhiên cũng chưa coi Đoạn Vân ra gì, còn lúc này Ngưu Ma Vương đã nhảy lên vỗ mạnh vào đâu con trâu đó. - Có nghe thấy không, đó là lão đại của ta đây, ngươi biến về núi của ngươi đi. Mẹ kiếp, mất công quá. Đầu lão ngưu vừa nghe xong, hiển nhiên hiểu ra Đoạn Vân mới là chủ nhân chính thức, nên có chút nóng nảy: - Đại nhân, ta đây không muốn trở về, ta đây muốn làm ma sủng cho ngươi thôi! Đoạn Vân quay về lão ngưu nổi giận gầm lên một tiếng: - Biến, ngươi tại sao có thể làm ma sủng của ta được chứ! Ngươi là thủ hộ thú của Ngưu đầu nhân, lo mà làm thủ hộ thú đi. Ma sủng hàng ngũ của ta, bộ tưởng ma thú bình thường có thể gia nhập được sao. Hừ! - Đoạn Vân đại nhân, ngài có thể phái sủng vật phi hành của ngài đi rước tộc trưởng đại nhân được không! Tên đội trưởng Ngưu đầu nhân yêu cầu với Đoạn Vân. - Có việc gì sao? Đoạn Vân hỏi. - Thủ hộ thánh thú của chúng ta xuất hiện rồi, đây là sự kiện kinh thiên động địa đối với bộ tộc Ngưu đầu nhân chúng ta. Đội trưởng Ngưu đầu nhân trả lời rất hưng phấn. - Được rồi! Tiểu Phi Hiệp, ngươi một con phi long, đưa vị đội trưởng đại nhân này đi! Được rồi, xin hỏi ngươi tên là gì? - Bội Kì! Đội trưởng Ngưu đầu nhân trả lời rất cung kính - Tốt lắm! Mọi người giải tán! Bội Kì, khi tộc trưởng các ngươi tới nơi, cứ bảo hắn trực tiếp tới tìm ta nhé! - Rõ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]