Chương trước
Chương sau
Nguyệt Nặc giống như tên trộm tiếp cận Nguyệt Độc Nhất đang xem báo ở phòng khách, theo dõi cả nửa ngày vẫn không thấy cô nói gì, Nguyệt Độc Nhất cảm thấy hơi đau đầu, thật sự không nghĩ ra Nguyệt Nặc là con của ông và Trình Trình nhưng tại sao Nguyệt Nặc lại giống bà nội nó nhiều như thế, rõ ràng mình đã một bó tuổi rồi nhưng vẫn phải nhọc lòng vì con gái, nó không thể giống Trình Vũ để cho mình bớt lo sao?
"Nói đi, có chuyện gì?" Nguyệt Độc Nhất đặt báo ở trên bàn, Nguyệt Nặc lập tức tiến lại gần: "Cha, con muốn thương lượng với cha chuyện này, có thể không phạt con đi căn cứ nữa được không?"
"Không thể?" Không phạt nó, nó có thể làm ầm ĩ cả thế giới này.
"Cha, con đã lớn như vậy rồi, nếu để cho người ta biết con bị phạt đi căn cứ thì sẽ không còn một chút mặt mũi nào."
"Lúc con để mẹ con đi đến những chỗ đấy không nhớ đến mặt mũi của cha con."
"Cha! Đây là cha ép con đó..." Nguyệt Nặc chu mỏ lên, ném tư liệu lên trên bàn." Cha xem tình nhân cũ của cha đã quay lại, con muốn nói cho mẹ biết."
Nguyệt Độc Nhất chau mày cầm tư liệu trên bàn, tùy tiện lật vài trang, không hứng thú ném trên bàn, Nguyệt Nặc mới không tin không dọa được ông."Cha, nghe nói đoạn thời gian không được như ý kia cha ở với người phụ nữ kia một năm, cha xem dáng vẻ người họ Tần gì gì đó cũng không tệ, thời điểm kia hai người cô nam quả nữ ở với nhau lâu như vậy mà không xảy ra chuyện gì sao? Hơn nữa cha xem bà ấy còn có con gái, cha nói cho thể là con riêng của cha không, không phải con vẫn có một người chị chứ?"
Thật ra về chuyện này Nguyệt Nặc cũng không tra được cái gì, xét về bản lĩnh thì dù sao Nguyệt Độc Nhất cũng là cha cô, Nguyệt Độc Nhất không cho người khác tra, thì ai dám thả tin tức, cho nên chuyện này Nguyệt nặc cũng chỉ biết đại khái, lại thêm trong khoảng thời gian nhàm chán này cô lại xem phim truyền hình lúc tám giờ, cho nên sức tưởng tượng hơn người của cô được phát huy triệt để mới nghĩ ra tình huống có con gái riêng này.
"Cha, cha nói người họ Tần gì gì đó đang ở nước ngoài tốt tại sao lại muốn trở về, có phải bà ấy muốn quay lại với cha không, còn lấy đứa trẻ uy hiếp cha, cái người Dương Hân Ngôn kia còn nhìn trúng anh con, nếu cô ta thật sự là chị con, có phải là loạn luân rồi không?"
"Cha thấy hai tháng căn cứ với con là không đủ, vẫn còn thời gian suy nghĩ chuyện nhàm chán đấy, không bằng suy nghĩ làm sao để vượt qua học kỳ này đi, mẹ con nhận được điện thoại của thầy, rất tức giận." Nguyệt Độc Nhất thật sự không chịu nổi con gái, cảm thấy bản thân mình so sánh con bé với mẹ ông thật sự là quá lạc quan. Lối suy nghĩ của Nguyệt Nặc không phải người bình thường có thể giải thích, ít nhất mẹ ông rất cố gắng duy trì hòa bình gia đình, mặc dù chỉ là bề ngoài, nhưng còn Nguyệt Nặc, nhà vì có nó mà không hòa bình nổi, mà con gái ông đang suy nghĩ gì, muốn cha nó ở bên ngoài...hy vọng cha nó ở bên ngoài có con gái riêng, chẳng lẽ nó hy vọng cha mẹ mình ly hôn, gia đình thật sự tan nát sao, nhất định là do tên hồ ly Bắc Đường Giác kia dạy con gái mình thành như vậy, Nguyệt Độc Nhất đơn phương khẳng định.
"Cha, cha đừng đi mà. Con không tin hai người ở chung lâu như vậy mà chưa làm chuyện gì, cha, cha nói Dương Hân Ngôn có phải chị của con không...Cha..." Nguyệt Nặc vẫn theo sau lưng Nguyệt Độc Nhất bỗng vì ông dừng lại mà đập mặt lên lưng ông, Nguyệt Nặc thò đầu từ sau lên đằng trước, phát hiện cô chính là đầu sỏ làm mẹ già nhà mình rời giường.
Bao nhiêu lâu rồi Trình Trình chưa được gặp con gái mình, lại nhớ đến trước đó không lâu nhận được điện thoại của trường học, lại phát hỏa, là mọi người nói cho bà rằng bà giáo dục Trình Vũ quá hà khắc, cho nên mới để con gái tự mình quyết định việc phải làm, nhưng bây giờ con trai có thể nhảy lớp cũng không nhảy, an phận đọc sách. Còn con gái thì sao? Ngay cả đi học một ngày cũng không đi, chọc thầy giáo tức phát điên, sau đó lúc thầy giáo gọi điện cho bà thì bà cảm thấy mặt mũi đều mất hết, ra sức nhận lỗi cũng không được, muốn để con bé tự mình đi học.
Lần này có nói gì bà cũng không để Nguyệt Nặc chuồn mất, Trình Trình bắt lấy Nguyệt Nặc, Nguyệt Nặc có thể thề cô phản xạ có điều kiện rút chiếc roi kia ra, nhưng chiếc roi còn chưa quất lên đã bị Nguyệt Độc Nhất bắt được, nhìn Trình Trình có vẻ sợ hãi, vẻ mặt ông không tán thành nhìn Nguyệt Nặc, Nguyệt Nặc sờ sờ mũi."Mẹ, con không cố ý, chỉ là phản xạ có điều kiện thôi, đừng đột nhiên tiến lại gần con như thế."
Trình Trình không biết là nên vui vì thân thủ của con gái nhanh nhẹ hay là nên đau lòng, ngay cả người làm mẹ như bà cũng không có cách nào lại gần nó, Trình Trình nhanh nhẹn bắt lấy tay Nguyệt Nặc ."Bằng bất cứ giá nào hôm nay con cũng phải đi học, đừng nghĩ đến chuyện chạy, nếu không cả đời này con ở luôn căn cứ đừng về nữa."
"Mẹ, con là con gái mẹ mà, mẹ nhẫn tâm với con sao?" Nguyệt Nặc thật sự không muốn đi học, mắt cô lóe lên một tia xấu xa." Mẹ , con nói cho mẹ biết cha con ở bên ngoài có Tiểu Tam và đứa nhỏ."
Quả nhiên Trình Trình dừng lại."Chuyện từ bao giờ."
"Chính là người tên Tần Húc Nhi đó, mẹ không nhớ sao? Lúc ba mất trí nhớ có con với bà ấy, vì không muốn mẹ phát hiện nên mới đưa bà ấy ra ngoài." Miệng Nguyệt Nặc thật sự cái gì cũng dám nói.
"Không có khả năng." Trình Trình vừa nghe thấy tên Tần Húc Nhi đã không có hứng thú nào, kéo Nguyệt Nặc ra ngoài, xe đã chuẩn bị xong, Nguyệt Độc Nhất mang tâm trạng vô cùng tốt đi sau lưng hai mẹ con.
A...Để cho cô chết đi, tại sao cha mẹ già như vậy rồi mà vẫn không thể xuất hiện nguy cơ, hơn nữa lại còn trung thành như vậy, khiến cô không có cơ hội châm ngòi nào."Tại sao lại không có khả năng, cha cũng là đàn ông mà, tại sao ở một chỗ với người phụ nữ khác lại không xảy ra chuyện gì, chuyện này không thể sao?"
"Con không biết cha con thích sạch sẽ sao, để người ta bắt tay một chút cũng phải rửa tay rất lâu, nếu cha con thật sự đụng chạm với Tần Húc Nhi, ông ấy không cắt da trên người đi mới là lạ, hơn nữa lúc mẹ mang thai con, cha con còn buộc garo, cho nên chuyện ông ấy có con riêng là chuyện không có khả năng."
"Không phải chứ, cha, cha thật vĩ đại."
Nguyệt Độc Nhất nghiêm túc gật đầu."Bây giờ con phát hiện cũng không muộn."
"Nhưng mà mẹ..."
"Tiểu Nặc, nếu mẹ ly hôn với cha con, con cũng không có lợi ích gì, tích cực châm ngòi như thế làm gì?" Nguyệt Nặc là con bà sinh ra, bà đương nhiên hiểu tính tình của nó, suy nghĩ của bà và Nguyệt Độc Nhất về Nguyệt Nặc không mưu mà hợp, chỉ có hai  chữ thôi, đau đầu.
"Thật ra, nếu con thật sự thích loại chuyện này, nếu con thành công làm cha nhỏ và Bối Mễ ly hôn, cha có thể suy xét chuyện gỡ bỏ trừng phạt với con." Nguyệt Độc Nhất suy nghĩ, có lẽ chủ ý này không tồi.
Trình Trình không tán thành vỗ lưng Nguyệt Độc Nhất. "Nói gì vậy."
Nguyệt Nặc bĩu môi, thôi đi, mặc dù cha nhỏ chiều cô, nhưng nếu cô thật sự có chủ ý hư hỏng này, cô chết như thế nào cũng không biết, Nguyệt Nặc cũng là người sợ hãi kẻ mạnh, cha mình mặc dù lạnh một chút, nhưng vẫn yêu thương và che chở cô, tệ nhất cũng chỉ là phạt đi căn cứ cải tạo. Còn cha nhỏ thì quên đi.
Trình Trình xấu hổ ngồi đối diện thầy giáo môn sinh học của Nguyệt Nặc nghe ông  ta lải nhải chuyện Nguyệt Nặc chưa bao giờ đi học, không làm bài tập về nhà, Nguyệt Độc Nhất không bị ảnh hưởng ngồi xem tạp chí, Nguyệt Nặc dựa vào tường ngáp, kéo loại thực vật không biết tên trên cửa sổ ra.
"Tôi không biết hai người đưa con tới trường làm gì, theo hiểu biết của tôi, Nguyệt Nặc không chỉ không đi môn sinh học của tôi, ngay cả những môn khác cũng ít tham dự, cho dù đến không phải ngủ thì cũng làm lớp gà bay chó chạy, chưa bao giờ làm bài tập, chưa bao giờ viết luận văn, ngay cả lời mời cha mẹ đến cũng coi như gió thoảng bên tai, nếu không muốn đến trường thì đăng ký học làm gì?"
"Vâng, là chúng tôi không tốt."
Thầy giáo môn sinh học nâng mắt, vừa nhìn đã biết là người vô cùng cứng nhắc, ông ta bất mãn nhìn chằm chằm Nguyệt Độc Nhất."Là cha của đứa nhỏ đúng không, tại sao không quan tâm đến chuyện học của đứa nhỏ?" Còn ngồi một bên đọc báo, thật sự là thượng bất chính hạ tắc loạn. 
(Nghĩa là bề trên như ( vua, quan, nhà cầm quyền) không quang minh, chính trực, không lo cho nước, cho dân! Thì hạ tức là kẻ dưới như dân chúng, sẽ nổi loạn là lẽ tất nhiên! Câu này ý nhắc nhở những người cầm quyền phải đặt lợi ích của đất nước, của nhân dân, trên lợi ích của cá nhân mình, thì đất nước mới ổn định không loạn lạc. Trong gia đình cũng vậy nếu cha mẹ không quan tâm đến con cái, thì con cái sẽ bất mãn không nghe lời cha mẹ nữa, sẽ phản kháng lại hoặc bỏ đi. )
Nguyệt Nặc thấy thầy đang mắng cha mình, cười lặng lẽ tiến lại gần Nguyệt Độc Nhất."Cha, thầy nói cha không chịu trách nhiệm đó."
Nguyệt Độc Nhất miễn cưỡng liếc Nguyệt Nặc một cái, cô nhàm chán tiếp tục nhổ cỏ. Thật ra Nguyệt Độc Nhất cũng giống Lãnh Nguyệt, bên trong vẫn được di truyền tính tình hẹp hòi bao che khuyết điểm của bà, cho dù ở nhà có đánh, có mắng con gái mình như thế nào đi chăng nữa thì vẫn là tốt nhất. Làm sao có thể nhìn người khác khoa chân múa tay trước mặt ông, nếu không phải có Trình Trình ở đây, ông đã sớm cho người nổ bung trường học này ra rồi, những người này dám bình phẩm con gái của Nguyệt Độc Nhất ông từ đầu đến chân sao?
"Bình thường cha con bé khá bận rộn, cho nên không có thời gian." Trình Trình xấu hổ, ra sức nháy mắt để Nguyệt Độc Nhất nói hai câu, nhưng người này lại giả vờ như không nhìn thấy.
"Không phải lấy cớ bận rộn, chỉ bận rộn kiếm tiền không quan tâm đến việc học của con cái cũng không được, đứa bé đến tuổi này sẽ dễ bị nhiễm thói xấu ở bên ngoài." Lời nói của thấy có ngụ ý, chính là Nguyệt Nặc nhuộm tóc đỏ, xỏ khuyên ta, ngồi không đúng kiểu, chân bắt chéo, tay không ngừng kéo...kéo...
"Trời ơi! Hoa lan dại của tôi." Thầy giáo kêu thảm thương, nét mặt già nua đau lòng muốn rơi nước mắt.
Nguyệt Nặc bị hành động kia của thầy giáo dọa sợ, cuối cùng nhìn thấy lá cây vẫn còn trên tay mình, cô thả xuống cũng không ổn mà không thả xuống cũng không ổn, Trình Trình bước hai bước kéo Nguyệt Nặc từ cửa sổ xuống."Thầy giáo, chúng tôi đền."
"Đền! Đền như thế nào đây, đây là cây dại." Bình thường ông ta cung phụng như bảo bối, hôm nay lại bất hạnh như vậy, nếu ông ta mà biết như vậy, chắc chắn sẽ không mời ôn thần này tới trường.
"Dại sao? Không thành vấn đề, nhà tôi có, tôi lập tức nhờ người mang đến cho thầy." Trình Trình để Nguyệt Độc Nhất gọi điện về nhà.
Không phải ông chỉ muốn yên lặng xem báo thôi sao, Nguyệt Độc Nhất đứng dậy gọi điện thoại."Đúng, hoa lan dại, tùy tiện, mang đến mười chậu, ừ, lập tức mang qua đây."
Sau khi cúp điện thoại Nguyệt Độc Nhất tiếp tục đọc báo, thầy giáo kia thở dốc vì kinh ngạc, tại sao lại tùy tiện mang đến mười khóm, chỉ một gốc này thôi ông ta đã không dễ dàng mới tìm được.
Nguyệt Nặc nhìn dáng vẻ giật mình của thầy giáo kia, ghét bỏ nói."Thật lạc hậu, trước kia có thời gian mẹ em thích thực vật dại, sau vườn nhà em trồng mấy trăm khóm loại này, vậy mà thầy lại coi như bảo vật."
"Tiểu Nặc." Trình Trình trừng mắt nhìn Nguyệt Nặc, Nguyệt Nặc bĩu môi không nói gì nữa.
Mấy trăm khóm? Thầy giáo nhảy dựng lên, đang muốn nói gì thì hiệu trưởng vội vội chạy vào, vừa vào cửa vẫn chưa kịp chào hỏi đã cúi đầu giải thích với hai người."Thật xin lỗi, Nguyệt Tiên sinh, Nguyệt phu nhân, tôi không biết thầy giáo của chúng tôi là tự ý mời hai người đến trường, hai người bận rộn như vậy, thật xin lỗi."
"Hiệu trưởng, ông thật biết nói đùa, là Tiểu Nặc không ngoan." Trình Trình có chút xấu hổ.
"Không có! Đứa nhỏ Nguyệt Nặc này đặc biệt ngoan, các thầy giáo đều thích cô bé, chuyện này tôi đã giải thích tốt rồi, nếu Nguyệt tiên sinh và Nguyệt phu nhân có việc thì cứ đi trước đi ạ."
"Vậy thì chúng tôi đi trước." Người từ đầu đến cuối không thèm nói gì đột nhiên đứng lên, dẫn theo Trình Trĩnh vẫn đang xin lỗi và Nguyệt Nặc vui vẻ khi người gặp họa. Sau khi cúi đầu tiễn mấy khách quý không thể đắc tội ra khỏi cửa, mới nhẹ nhàng thở ra.
Xoay người rống một trận với thầy giáo."Thầy muốn trường học của chúng ta đóng cửa không! Thầy có biết tiền lương thầy đang nhận bây giờ là ai cho không?"
Hóa ra thành viên hội đồng nhà trường, nhưng là con gái của ông ta thì có thể không cần lên lớp sao? Thầy giáo vẫn cảm thấy mình làm không sai. Nhớ đến khóm cây của mình thì cảm thấy đau lòng, không tin Nguyệt Độc Nhất thật sự cho người mang mười khóm hoa đến cho ông ta, nào ngờ, Nguyệt Độc Nhất rời đi không lâu, mười khóm hoa lan dại được đưa đến phòng của ông ta, ông ta nhìn thấy mấy tờ giấy trên khóm lan dại, trên tờ bìa ghi rõ mấy bài luận văn, bên trong là tài liệu nghiên cứu chi tiết về các loại thực vật mọc hoang, tài liệu quý giá như vậy tại sao lại lấy ra để lót chậu hoa, nhất định là lầm rồi."Này, những tài liệu này..."
Người phụ trách mang đồ kia quay đầu là."Là bản thảo mà phu nhân của chúng tôi tiện tay viết ra, nói không dùng nữa, đã viết cái mới rồi, nên bỏ đi."
Người nọ nói xong lập tức đi ngay, để lại thầy giáo đang xoắn xuýt trong phòng làm việc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.