William Hill là một người dẫn đường dịu dàng và kiên nhẫn, chỉ cần Trình Trình chỉ cần nói là muốn đi nơi nào, anh đều tận tình hướng dẫn, đối với danh lam thắng cảnh Trình Trình đều không có một chút hứng thú nào, mà ngược lại, mặc kệ là viện bảo tàng quân sự, viện trưng bày thành tựu khoa học kĩ thuật, hay là viện bảo tàng đồ cổ, chỉ cần là có dính líu đến viện bảo tàng, Trình Trình đều muốn vào xem một chút, sờ thử một chút, mà William Hill thì phụ trách việc dẫn đường và giải thích. Sau khi đi chơi mệt, Trình Trình ngồi nghỉ ở quảng trường, dùng nón để che nắng, nằm ngửa ở trên ghế, liền thấy trên mặt có cảm giác lạnh như băng, cô lấy cái mũ xuống thì thấy Hill đã cầm chai nước và thay cô cản lại nắng mặt trời. Nhận lấy nước mà Hill đưa tới, Trình Trình liền lẩm bẩm uống một ngụm lớn: “Hill này, được làm bạn gái của anh khẳng định là sẽ rất hạnh phúc.” “Vậy sao?” Hill liền nhàn nhạt trả lời. Trình Trình nhìn dáng vẻ thờ ơ của anh, liền trang trọng nói: “Anh xem, thân phận của anh rất cao quý, lại biết dịu dàng săn sóc, đẹp trai phong lưu, lại nhiều tiền, trên quảng trường nãy giờ có rất nhiều cô gái nhìn lén anh đấy.” “Em đã nói thân phận của tôi rất cao quý lại nhiều tiền, làm sao mà biết được những cô gái kia không vì thứ này mà tới gần tôi chứ.” Hill liền trêu ghẹo mà hỏi. “Cũng không phải là mọi phụ nữ đều vì thứ này mà tới, nếu vì nguyên nhân này mà anh từ chối họ, chẳng phải là đã bỏ qua những người có tình cảm thật sự với anh rồi sao, hơn nữa có danh phận thì sao chứ, đó cũng là vì anh rất có giá trị đấy thôi.” “Cái lý luận này rất là mới mẻ đó.” Hill vừa uống nước vừa lẩm bẩm nhìn ra đằng xa, hưởng thụ giờ phút thoải mái này. “Anh thích cô gái như thế nào?” Trình Trình liền đổi đề tài. “Cô gái này….Dịu dàng…Thẳng thắng….Đáng yêu…Phải có một đôi mắt như một đôi ngọc trai đen.” Hill liền nghiêng đầu nhìn Trình Trình, suy tư nói. “Vậy ra anh thích một cô gái phương đông sao?” “Ha ha.” Hill liền thu hồi ánh mắt, khẽ cười một tiếng. Ánh mắt anh liền phát hiện ra sau bồn hoa có người đang ẩn nấp, đáy mắt liền xẹt qua một tia lạnh lẽo, vội kéo Trình Trình không kịp chuẩn bị gì lăn xuống đất. Tất cả đều diễn ra quá nhanh. Trình Trình còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe được một tiếng “Đoàng!”, mọi người xung quanh đều hét chói tai rồi chạy toán loạn. “Đáng chết!” Hill liền khẽ nguyền rủa một tiếng, hai người lăn vài vòng trên đất, sau đó cả hai lăn về phía sau bồn hoa ven đường, người nọ thấy sự tình đã bại lộ, thừa dịp đám đông đang hỗn loạn, liền thừa cơ biến mất không một tiếng động Trình trình liền ngẩng đầu lên từ trong ngực của Hill, cô thấy anh toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi, hô hấp cũng gấp rút, mới phát hiện ra có điểm không đúng, sắc mặt của anh đang trầm xuống, dùng một tay ấn lên cánh tay, mùi máu tươi xộc vào mũi. “Anh bị thương rồi.” Trải qua nhiều chuyện, Trình Trình không ngừng hít sâu, cô cũng không thể sợ, sợ cũng không làm gì được. “Tôi không sao.” Nghe được tiếng xe cảnh sát từ đằng xa, Hill liền đưa chìa khóa xe cho Trình Trình, “Em lái xe đi, thừa dịp cảnh sát còn chưa tới, mau rời khỏi đây.” Trình Trình biết rằng lấy thân phận của Hill mà nói thì dù cho cảnh sát tới cũng sao, nhưng nếu lỡ có tạp chí rảnh rỗi mà viết lung tung, cô liền nâng anh dậy, thừa dịp tán loạn mà ngồi vào xe, nhìn chiếc xe thể thao phức tạp này, cô cắn răng một cái rồi đạp ga phóng ra ngoài. Chờ khi cảnh sát đến nơi, chỉ còn vài người đang hoảng loạn, mà nhân vật chính cũng đã đi mất rồi. Hill không biết thì ra phụ nữ cũng có thể lái xe giỏi như vậy, nhìn Trình Trình đang lái xe thành thạo, cũng khó tin đây là lần đầu tiên cô lái xe thể thao, tốc độ này may là xe thể thao cấp thấp cũng không thể đuổi kịp: “Em lái xe cũng không tệ.” Trình Trình đang nhìn chằm chằm vào đường phía trước: “Là do Trình Vũ mà luyện được.” Cũng vì mỗi lần làm thí nghiệm mà cô đều quên thời gian, cho nên đều đón Trình Vũ trễ, cho nên đã luyện thành một kĩ thuật lái xe khá tốt, chiếc xe cũ nhà cô cũng có thể chạy tới 180km/h, đừng nói tới một chiếc xe thể thao, vừa mới bắt đầu đi, cô còn ngại Hill sẽ sợ, nhưng bây giờ thì cô đã phóng hết tốc độ. “Trình Vũ?” “Là con tôi.” Trình Trình nhìn anh cười cười, thấy sắc mặt của anh có chút tái nhợt, nên cô không khỏi lo lắng, “Anh đừng nói chuyện nữa, cố gắng lên một chút.” “Trước mặt quẹo phải.” Hill liền mở miệng, sau đó bấm điện thoại, “Janssen, tới nhà của tôi một chuyến, có chút phiền toái nhỏ.” Trình Trình không hề do dự mà quay ngược đầu xe, và một tòa lâu đài hiện ra trước mắt. “Em dừng xe ở phía trước.” Hill liền ngừng nói chuyện, Trình Trình đã dừng xe lại, sau đó đỡ Hill vào nhà. “Thiếu gia, cậu đã về rồi.” Quản gia vui mừng kêu lên, nhưng khi ông nhìn đến khuôn mặt tái nhợt của Hill thì kinh ngạc kêu to: “Trời ơi, thiếu gia cậu bị thương rồi.” Hill vẫn dịu dàng mỉm cười với người quản gia: “Do Ti, đừng lo lắng như vậy, vết thương nhỏ thôi.” “Nhanh, cậu vào nhà nằm đi.” Do Ti cũng đỡ một tay khác của Hill, để cho anh mượn lực của ông vào phòng. Mười phút sau, Janssen liền chạy tới, thay anh chữa trị vết thương, Trình Trình được sắp xếp vào nghỉ ở thư phòng, mặc dù cô có chút lo lắng, nhưng cũng không muốn vào quấy rầy, cô liền đi tới đi lui, nhiều lần muốn gọi điện thoại cho Nguyệt Độc Nhất rồi, nhưng lại chịu đựng, Hill cũng vừa dặn dò không cần gọi cho anh, để làm anh lo lắng. Vì để cho tim mình bình tĩnh lại, cô cầm một cuốn sách lên để dời đi sự chú ý của mình, đồng thời lại bị bức tranh rất to treo giữa thư phòng hấp dẫn, trong bức tranh là người phụ nữ ngồi theo tư thế của Mona Lisa, người phụ nữ ngồi trên một cái ghế phụ cổ, một bên cửa sổ được ánh mặt trời chiếu vào, chiếu vào khuôn mặt của cô, trên mặt là nụ cười trầm tĩnh, tóc của cô được vén ra sau một bên tai, làm tăng thêm vẻ thùy mị, uyển chuyển của phụ nữ phương Đông. Cô không nhịn được, liền nhìn xuống dưới, thấy có một dòng chữ “Người mà tôi yêu, Công tước William.” Quản gia Do Ti đã bưng trà đến, liền nhìn chằm chằm vào cô gái phương Đông mà thiếu gia đã mang về: “Đó là mẹ của thiếu gia, rất đẹp phải không.” Trình Trình liền thu hồi ánh mắt, hơi có chút ngượng ngùng: “William không sao chứ?” “Vâng, đạn đã lấy ra rồi, đã gây mê, cần phải nghỉ ngơi một lúc.” “Ông cũng nói tiếng Trung rất tốt.” Trình Trình liền có chút kinh ngạc. “Ha ha, tất cả người làm cho gia đình Công tước William đều phải nói tiếng Trung lưu loát, đó là lão gia đã yêu cầu như vậy.” “Công tước William?” “Vâng, đó cũng là bức tranh do lão gia tự mình vẽ cho phu nhân.” “Phu nhân?’ “Là mẹ của Thiếu gia, bọn họ không kết hôn, nhưng lại vô cùng yêu nhau, đáng tiếc là phu nhân lại ra đi sớm, khi đó thiếu gia rất đáng thương.” Do Ti nói chuyện trước kia, ông có chút không đành lòng, “Mà thôi, nói chuyện này làm gì?” Trình Trình liền lắc đầu một cái: “Không sao, tôi thích nghe. Tôi có thể đi thăm Hill không? Tôi sẽ không làm phiền anh ấy.” “Dĩ nhiên là được, Janssen cũng ở đây, anh ta là bác sĩ tư nhân của thiếu gia.” Trình Trình liền đẩy cửa vào, Janssen vốn là đang ngồi đọc sách trên sô pha liền ngẩng đầu lên, thấy Trình Trình thì gật đầu xem như chào hỏi, Trình Trình cũng gật đầu một cái rồi mỉm cười, sau đó đảo mắt lên giường của Hill, mặc dù cô giải thích được vì sao lại gặp phải chuyện này, bưng Hill bị thương là vì bảo vệ cô, điều này làm cho cô có chút tự trách mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]