Sau khi tắt điện thoại, Mông Chi Nghi dường như bị một màn sương đen bao phủ. Ánh mắt lạnh lẽo, hung ác nham hiểm lạnh lùng nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.
Khi còn ở bệnh viện tâm thần, cô cũng thường ngước nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, cảm thấy đó là nơi không thể với tới. Hồi ức đau khổ đó cô chưa từng kể với ai, bởi vì cô cũng sợ nhớ lại.
Mỗi lần nghĩ tới đều khiến cô đau đớn run rẩy, hít thở không thông.
Thiệu Vĩnh Khiêm, Cơ Tích Vy, những ngày hạnh phúc của các người cuối cùng cũng kết thúc rồi!
Mông Chi Nghi cười lạnh, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp trong trẻo để lộ ra nụ cười máu lạnh chết chóc.
Mãi cho đến khi âm thanh mở cửa vang lên sau lưng “cạch” một tiếng, thân ảnh cao lớn của Đường Nại bước vào phòng, khoác lên người Mông Chi Nghi một chiếc áo choàng màu trắng, vẻ mặt cưng chiều nhìn cô cười.
Anh véo chiếc mũi xinh xắn của cô rồi nắm lấy bàn tay cô: “Đi thôi, bà xã.”
Đường Nại nắm lấy tay Mông Chi Nghi suốt đường đi, xuyên qua hành lang và đình viện. Khung cảnh trước mắt như rộng mở, một biển hoa hết sức tươi đẹp, mà nổi bật nhất giữa biển hoa này chính là màu đỏ rực rỡ.
Giống như ngọn lửa hừng hực rực cháy điên cuồng, như thể đó là tình yêu đẹp nhất, rực rỡ nhất, khiến cho người ta cảm thấy nghẹt thở.
Không khí tràn ngập hương thơm của hoa và cây, ánh sáng mặt trời chiếu xuống đỉnh đầu và biển hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-vo-gia-hon-mot-cai/2148331/chuong-64.html