Mở cửa xe, Đường Nại nắm chặt tay Mông Chỉ Nghi bước xuống xe, nhìn ông cụ sắc mặt uy nghiêm, ánh mắt sắc bén đứng đó, khẽ gật đầu: “Ông nội!”
Ông cụ Đường từ lúc Đường Nại kéo tay Mông Chỉ Nghi xuống xe, ánh mắt vẫn luôn dừng trên người người phụ nữ bên cạnh Đường Nại , cũng không thèm liê nhìn Đường Nại , nghe tiếng kêu của Đường Nại cũng chỉ phất tay.
Đường Nại cũng không để ý, vuốt tóc Mông Chỉ Nghi , cưng chiều dịu dàng nói: “Mông Mông, gọi ông nội!”
Ánh mât trong trẻo mà lạnh lùng của Mông Chỉ Nghi nhìn ông cụ phía đối diện, tuy đã lớn tuổi, nhưng thân thể vẫn rất khỏe mạnh cường tráng.
Trên gương mặt không giận cũng toát ra uy nghiêm tràn đầy nếp nhăn, nhưng vẫn tỏa sáng, một đôi mắt đục ngầu phát ra ánh sáng lợi hại, liếc một cái là có thể nhìn thấu lòng người.
Khí thế uy nghiêm khiếp người trên người ông cụ là do nhiều năm sống ở địa vị cao mà có được, cho dù là Mông Chỉ Nghi cũng không tưởng tượng được, ông già này lúc còn trẻ là một người có phong thái ra sao!
Đi đến cạnh ông cụ Đường , khuôn mặt nhỏ xinh trong trẻo mà lạnh lùng của Mông Chỉ Nghi
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]