Chỉ chốc lát sau, binh lính của Thiên Ảnh về đã khiêng Dạ Sát đi tới.
Nhìn thấy Dạ Sát hôn mê bất tỉnh, Mông Chỉ Nghi khẽ cau mày, đôi mắt lạnh nhạt bắn ra sát khí sắc bén, nhìn Đường Nại chất vấn: “Đây là có chuyện gì, mong Ảnh chủ của Thiên Ảnh nói rõ với tôi!”
“Chỉ là tiêm cậu ta một mũi thôi, yên tâm đi, đoán chừng sáng mai sẽ tỉnh!”
Đường Nại nhìn thoáng qua Dạ Sát hôm mê bất tỉnh trên mặt đất, hơi nhăn mày, không biết vì sao mà đáy lòng vẫn không thích giọng điệu chất vấn anh của “công tử” đế quốc Ám Dạ trước mặt.
Đặc biệt là vì tên đàn ông khác, anh thầm cười khổ, đoán chừng vì ánh mắt của người đàn ông này rất giống với Mông Mông nhà anh, mới khiến anh có ảo giác như thế.
Nghe thấy Đường Nại nói thế, cuối cùng Mông Chỉ Nghi cũng thở phào một hơi, yên lòng, nhìn về phía Đông Phương Thế Kiêu ở một bên.
“Cậu tới cõng em ấy!”
Nếu bình thường chắc chắn Đông Phương Thế Kiêu phải đùa giỡn một chút, nhưng bây giờ không phải lúc đùa giỡn, đưa tay khiêng Dạ Sát dưới đất lên trên vai.
“Người tôi sẽ mang đi, chuyện súng ống đạn dược, đến lúc đó Lôi Quỷ sẽ liên hệ với anh!”
Mông Chỉ Nghi lạnh nhạt nhìn Đường Nại nói xong, sau đó mang theo Đông Phương Thế Kiêu và Dạ Sát xoay người rời khỏi nhà xưởng đổ nát.
…
Nhìn mấy bóng người đi ra khỏi nhà xưởng đổ nát phía trước, Vũ Đàm đeo mặt nạ da
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]