Giọng nói băng lãnh như đến từ Địa ngục chỉ chớp mắt đã khiến trong đầu Thiệu Vĩnh Khiêm nổ “ầm” một tiếng.
Toàn thân chấn động khó hiểu, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng.
“Nghi Nghi …”
Dường như đã qua một thế kỷ, Thiệu Vĩnh Khiêm yếu ớt xoay người nhìn khuôn mặt lạnh lùng mà tuyệt sắc khuynh thành của cô, sắc mặt tái đi.
Dường như không thể không chế được tiến lên vài bước, kích động muốn ôm người trước mặt vào ngực thật chặt.
Nhìn thấy sự kích động và bối rối trong mắt Thiệu Vĩnh Khiêm , Mông Chỉ Nghi cười càng thêm khinh thường.
Thiệu Vĩnh Khiêm , dáng vẻ anh diễn kịch thật khiến người ta chán ghét.
Anh cho rằng sau khi tổn thương tôi như thế rồi bày ra dáng vẻ này tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ cho anh rồi vui mừng chúc phúc cho anh trong ngày anh đính hôn sao? Vậy anh cũng không khỏi mơ đẹp quá rồi đấy!
“Mộc… Mông Chỉ Nghi , thế mà mày vẫn còn sống!”
Sau lưng truyền tới tiếng thét bén nhọn tràn ngập hận ý, khoảnh khắc nhìn thấy Mông Chỉ Nghi , cả khuôn mặt Cơ Tích Vy không tự chủ trở nên trắng bệch.
Cả người cô ta đều điên cuồng đến cực điểm, cơ thể đều đang run rẩy sợ hãi, trừng to đôi mắt trân châu khiếp sợ nhìn Mông Chỉ Nghi .
“Thấy tôi còn sống rất ngạc nhiên phải không, đây có tính là món quà đính hôn tốt nhất cho hai người không?!” Mông Chỉ Nghi cười lạnh, trên khuôn mặt giễu cợt lạnh băng mang theo vài phần
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]