Không biết tại sao, mỗi lần thấy cô anh không nhịn được muốn ôm cô vào trong ngực thật chặt, hôn đôi môi mềm mại của cô, cứ như bị mê hoặc.
Vốn chỉ muốn thưởng thức, chỉ là vừa hôn lên không thể thu lại được, hô hấp giữa hai người cũng trở nên có chút nóng bỏng.
Dính vào một chỗ thật chặt, Mông Chỉ Nghi hơi cau mày, nhưng không đẩy Đường Nại ra, chỉ là ánh mặt lạnh lùng ngày càng trở nên phức tạp khó hiểu.
Cho tới khi hôn cô tới thở dốc, Đường Nại mới không nỡ không thuận theo buông cô ra, nhưng vẫn bá đạo ôm thật chặt vào trong ngực không muốn buông ra.
Lần này Mông Chỉ Nghi hiếm khi không đối nghịch với anh, cũng an tĩnh tựa vào trong ngực anh thở hổn hển.
Nghe thấy nhịp tim nhanh trầm ổn có lực ở ngực anh, nhịp tim đập rất nhanh, hình như là bởi vì cô mà đập, đáy lòng không biết tại sao lộ ra tia cảm xúc không giải thích được.
“Em có nhớ anh không?”
Một lúc sau, giọng nói trầm thấp khàn khàn của Đường Nại truyền vào trong tai Mông Chỉ Nghi .
Nhìn cô gái yếu ớt trong ngực đôi môi đỏ mọng mềm mại bị mình hôn có chút sưng đỏ ánh mắt sâu sa, thoáng qua vẻ ngẩn ngơ, nhẹ nhàng hỏi.
Mông Chỉ Nghi không đáp, trầm mặc như trước, Đường Nại thở dài một tiếng, đáy lòng có chút phiền khổ, người phụ nữ này thật đúng là tâm địa đủ sắt đá mà, thế mà không hề nhớ anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]