“Mông Chỉ Nghi , cô chẳng qua chỉ là kẻ đáng thương mà nhà họ Tưởng chúng tôi nhận nuôi, vậy mà cũng dám giành anh Hạo với tôi.
Qua hôm nay cô chính là một người thân tàn ma dại đã bị đàn ông sỉ nhục, tôi cũng muốn nhìn xem cô như vậy anh Hạo còn có thể thích được nữa hay không!”
Mông Chỉ Nghi , cô nên đi chết đi, Thẩm Hạo chỉ có thể là của tôi!
Trời tờ mờ sáng, đêm nay Mông Chỉ Nghi ngủ rất không ngon, đầu vô cùng đau nhức, thân thể mỏi mệt bủn rủn khiến cô gần như cả đêm đều gặp ác mộng.
Mở mắt một hồi, đôi mắt bình thường trong trẻo thuần khiết hôm nay lại trở nên lạnh lùng, toàn thân lộ vẻ trong trẻo mà lạnh lẽo, không có độ ấm.
Thân thể khẽ nhúc nhích, cảm giác được cánh tay đang ôm chặt trên hông.
Hình ảnh điên cuồng tối qua hiện lên trong đầu, tay Mông Chỉ Nghi nắm chặt thành đấm, móng tay đâm sâu vào da thịt, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng hiện lên vẻ rét buốt.
Tưởng Mịch , cô không ngờ người phụ nữ kia cho cô dùng loại thuốc này, hơn nữa còn đưa cô tới khách sạn, xem ra là thật sự muốn tìm người hủy hoại cô.
Đáng tiếc hết lần này đến lần khác Mông Chỉ Nghi cô không cho cô ta được toại nguyện, không ngờ lại hồi phục trí nhớ của ba năm trước.
Nhớ lại đoạn ký ức phủ bụi đau đến vỡ lòng của ba năm trước.
Mông Chỉ Nghi lạnh lùng nở nụ cười trào phúng, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng hiện ra vẻ hận thù nguy hiểm, còn mang theo sự đau khổ vô cùng.
Giây phút Mông Chỉ Nghi thức dậy, Đường Nại cũng tỉnh, vừa mở mắt đã thấy Mông Chỉ Nghi như thế.
Không thuần khiết sạch sẽ mà quyến rũ như tối hôm qua, cũng không nóng bỏng đẹp đẽ như khi bị trúng thuốc mê.
Khí thế thay đổi như vậy nhất thời khiến Đường Nại ngẩn ngơ!
Mông Chỉ Nghi cảm nhận được ánh mắt bên cạnh, nghiêng đầu liếc nhìn Đường Nại , ánh mắt lạnh như băng không có cảm xúc, hờ hững đứng dậy, thân thể trần truồng muốn xuống giường.
Cho dù đêm qua đã giao đêm đầu tiên của mình cho người đàn ông xa lạ này, nhưng đối với Mông Chỉ Nghi đã khôi phục trí nhớ thì không có gì quan trọng bằng việc báo thù.
Đường Nại nhíu chặt mày, nhìn ánh mắt lạnh lùng xa cách của Mông Chỉ Nghi , trong lòng hơi buồn phiền.
Hơi bực bội, khuôn mặt lạnh lùng lại càng thêm âm trầm, ánh mắt thâm trầm như mực lóe lên tia sáng âm u, kéo tay Mông Chỉ Nghi , âm thanh lạnh lùng không vui: “Cô muốn đi đâu?”
“Về nhà!”
Mông Chỉ Nghi lạnh lùng nhìn thoáng qua Đường Nại , phun ra hai chữ, giãy khỏi tay Đường Nại tiếp tục xuống giường.
Không thể không nói đêm đầu tiên trao thân cho một người đàn ông như vậy, tốt hơn nhiều so với trao thân cho người mà Tưởng Mịch tìm đến.
“Vậy anh muốn thế nào?” Mông Chỉ Nghi nhướng mày hỏi lại, giọng nói vẫn trong trẻo lạnh lùng.
Nghe Mông Chỉ Nghi nói, trong lòng càng tức giận hơn, lần đầu tiên trong đời vì một người phụ nữ mà thay đổi tâm trạng.
“Làm người phụ nữ của tôi!”
“Xin lỗi quý ngài, tôi không có hứng thú đó!”
Mông Chỉ Nghi nở nụ cười nhạt trào phúng, ánh mắt hờ hững càng ánh lên vẻ cười lạnh, sau đó lấy ra 300 nghìn vứt lên giường, lạnh lùng nói xong liền bước ra khỏi phòng.
“Gặp lại sau, à, không, không gặp lại nữa!”
“Rầm” một tiếng, cửa phòng bị đóng mạnh, nụ cười châm chọc trên khóe miệng Mông Chỉ Nghi càng rõ ràng hơn, ánh mắt lạnh như băng càng phát ra hơi lạnh bức người, đàn ông, ha ha!
Đi ra khỏi khách sạn, nhìn bầu trời trong vắt trên đỉnh đầu, ánh mắt trong mắt Mông Chỉ Nghi lóe lên, không khỏi nhớ đến ba năm trước.
Năm đó, người đàn ông cô yêu nhất cùng với Tự Du là người bạn thân nhất của cô cùng nhau phản bội cô.
Thà tin người con gái thanh mai trúc mã cùng anh ta lớn lên chứ không tin cô, bạn thân tốt nhất còn ra tay khiến cô hôn mê rồi đưa vào bệnh viện tâm thần.
Trong bệnh viện tâm thần, cô chịu đủ mọi tra tấn tàn phá cùng những dụng cụ y tế lạnh như băng, cả người bị tra tấn đến không ra hình người.
Một thâm ốm đau, nhẫn nhịn một năm cuối cùng mới trốn ra tìm đường sống, nhưng vẫn bị phát hiện.
Trong lúc truy đuổi bị dồn đến đường cùng chỉ có thể nhảy xuống biển, lại không ngờ phước lớn mạng lớn được ba của Tưởng Mịch cứu, nhưng cũng vì vậy mà mất trí nhớ.
Ba năm, Mông Chỉ Nghi cô cuối cùng cũng trở về.
Thiệu Vĩnh Khiêm , Cơ Tích Vy, tôi cho các người sống thêm ba năm, lúc này đây, tôi sẽ không buông tha cho các người nữa!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]