" Tiêu ca biết không, người phụ nữ đó độc ác vô cùng! Đúng như câu người ta thường nói: Độc nhất chính là lòng dạ đàn bà. Mà Tiểu Tịch Tịch cũng đâu có như cô ta đâu, à không, phải nói là Tiểu Tịch Tịch rất hiền lương thục đức, không như cái loại lòng dạ như rắn rết đó! "
Lục Minh Hạo không ngừng phỉ nhổ Mộng Khiết khi nhắc lại chuyện cũ
Càng kể càng tức!
Hừ...
Nhưng ông đây cũng đang có hứng thú kể lại cho người khác nghe và cùng sẻ chia cảm xúc...
Phong Hàn liếc mắt nhìn Lục Minh Hạo một cái, sau đó lại tiếp tục kể:
" Tên bác sĩ hạng bét đó chẳng những mổ đẻ luôn thất bại, khi thai phụ chết đi, ông ta sẽ cùng vợ của mình đem những cái xác em bé đã chết mang sang Thái Lan ".
Lục Minh Hạo nhảy cẫng lên lập tức chen miệng vào nói:
" Cô ả Mộng Khiết đó thật sự quá đáng sợ đi, xui thay cho Tiểu Tịch Tịch vì bị Doãn Thiên Phong yêu say đắm như thế, cô ta chẳng những muốn giết mẹ lẫn bé mà khi đứa bé chết rồi cô ta cũng không tha, cô ta sẽ đưa cho vợ chồng bác sĩ đó đứa bé đã chết và mang nó sang Thái Lan thành cu-ma thông! "
Phong Hàn cũng không nói thêm nữa, những gì cần kể đã kể hết. Anh ta chậm rãi bưng tách trà lên uống
Sau khi Tiêu Cảnh Thiên được nghe toàn bộ câu chuyện từ Lục Minh Hạo và Phong Hàn kể xong, ban đầu cảm xúc của anh chính là hoảng sợ, bây giờ thì là tức giận
" Đây chẳng phải là mượn đao giết người hay sao? "
Phong Hàn: " Bây giờ cô ta đang bị chúng tôi nhốt lại, những việc cô ta đã làm chắc chắn sẽ được nhận lại một cái giá cực đắt ".
Tiêu Cảnh Thiên chợt nhớ ra cái gì đó, anh hỏi:
" Vậy còn Doãn Thiên Phong thì sao? Các cậu sẽ tính làm gì hắn? "
Lục Minh Hạo nhún nhún vai bĩu môi: " Làm gì là làm gì chứ, chẳng làm gì được ngoài việc dạy cho hắn một bài học xong mới tống cổ hắn về Anh Quốc ".
Phong Hàn: " Với thế lực hiện tại của chúng tôi thì cũng không có gì đáng ngại, chỉ là vẫn phải nể mặt Doãn lão gia tử một chút! Thần đã đưa ra quyết định đó và Doãn Thiên Phong một khi đã quay về Anh Quốc rồi thì sẽ không còn có thể quay trở về Trung Quốc được nữa ".
Tiêu Cảnh Thiên nghe vậy cũng cảm thấy có chút hợp lý
Giải quyết như thế cũng tốt, Doãn gia bên đó chắc chắn cũng sẽ không làm được gì Tịch Mộ Thần vì chính Doãn Thiên Phong đã ta phạm ngươi trước, nên Tịch Mộ Thần buộc phải làm chút gì đó để cho sự việc sẽ không bao giờ có lần thứ hai
Chẳng những ổn thỏa bên đó mà ngay cả Tiểu Tịch cũng sẽ không bị khó xử...
Trên phòng ngủ chính
Tịch Mộ Thần dìu cô lên phía giường ngồi xuống, sau đó anh đã rót cho cô một ly nước ấm
" Ngoan, mau uống chút nước sau đó nằm nghỉ một lát, chúng ta đã đi một khoảng đường dài như thế chắc em cũng đã mệt lắm rồi! "
Cô uống một chút nước sau đó nhìn anh hỏi:
" Vậy còn anh thì sao? "
" Anh có chút việc cần phải giải quyết, sẽ nhanh thôi không lâu đâu ".
Anh nói, sau đó cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn
" Anh sẽ về sớm ".
Cô nhìn anh, ngậm ngừng lại không biết có nên hỏi anh hay không, chiếc ly cầm trên tay cũng siết chặt lại...
" Mộ Thần, có phải anh đi là vì chuyện của Doãn Thiên Phong và Mộng Khiết hay không? "
Nhìn thấy gương mặt âu lo của cô, anh yêu thương vuốt ve mái tóc cô, cười nhẹ đáp
" Sao thế, em đau lòng sao? "
" Không phải, em muốn nói rằng, nếu anh đi là vì chuyện đó thì làm gì cũng có chừng mực...em không muốn vì chuyện này mà Doãn gia và Tịch gia lại... "
Tịch Mộ Thần hiểu ý của cô, anh dĩ nhiên biết điều đó chứ
Nhưng chuyện này thật sự đã đi quá giới hạn của nó, cũng may vì hai mẹ con cô ngoài vết thương kia ra cũng không có gì đáng ngại
Anh sẽ chỉ dùng hình phạt với Doãn Thiên Phong để xem như đó là lần cảnh cáo cho những việc hắn đã làm mà thôi, nói là hình phạt thật ra cũng chỉ là một hình thức
Tuy rằng thế lực hiện tại của anh cũng không có đáng ngại gì, nhưng mà Doãn gia là một gia tộc lâu năm vững chắc như thế, anh không kiên nể nó thì cũng phải nể mặt Doãn lão gia tử một chút
Vã lại...
Anh cũng không muốn cô cảm thấy phải khó xử
" Mộ Thần, Doãn Thiên Phong tội tuy không thể bỏ qua, nhưng anh ta cũng vì bị Mộng Khiết lợi dụng điều đó. Chính anh ta cũng không hề biết đến chuyện cô ta muốn giết em! "
" Tiểu Tịch, anh hiểu, em đừng lo, anh sẽ giải quyết mọi chuyện sao cho thỏa đáng để em không cảm thấy bản thân khó xử đâu ".
Nghe anh nói như thế, cô vui vẻ nở nụ cười gật đầu một cái
Tịch Mộ Thần hôn lên chóp mũi của cô
" Nghỉ ngơi đi, nếu có đói thì bảo người mang thức ăn lên ".
Dặn dò cô xong, anh đưa mắt dời xuống vùng bụng tròn trịa của cô
Trong ánh mắt màu hổ phách đầy ý lạnh nay được thay thế bởi sự yêu thương không gì có thể sánh bằng.
Con của cô và anh....
Bây giờ thai nhi đang dần hình thành trong cơ thể cô khiến vùng bụng cũng to lên không ít
Anh xoa nhẹ lên nó sau đó đặt nụ hôn lên bụng cô
" Bảo bối ngoan, các con không được làm mẹ đau có biết hay chưa? Mẹ của các con đã rất mệt rồi, nên hãy ngoan ngoãn nằm yên trong đó ".
...
Tịch Mộ Thần từ phòng ngủ chính bước ra, vẫn là bộ thường phục của nhãn hiệu Armani, anh đi thẳng một mạch xuống dưới nhà
Nhìn thấy ba người còn ngồi nói chuyện, anh nói:
" Hàn, Minh Hạo, mọi việc xử lý đến đâu rồi? "
Phong Hàn nhìn thấy anh liền đáp: " Ổn thỏa, cổ phiếu chắc cậu cũng đã nhìn thấy "
" Ừ, nhưng cứ dừng tại đó đi ".
Lục Minh Hạo: " Doãn Thiên Phong hiện đang ở nơi đó, đang đợi cậu đến đó, tôi cũng chưa kể gì với hắn đâu! "
Tịch Mộ Thần đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ, sau đó nói
" Chúng ta đi! "
Lục Minh Hạo nhìn sang Tiêu Cảnh Thiên: " Vậy còn Tiêu ca thì sao? "
" Công ty còn có chuyện, tôi chỉ nán lại khi biết Tiểu Tịch không sao là tốt, bây giờ cũng phải quay về rồi ".
Tiêu Cảnh Thiên thật ra cũng không muốn đi lắm, vì không muốn làm phiền họ nên anh sau khi nói xong cũng ra về
Khi Tiêu Cảnh Thiên đi thì trong phòng khách cũng còn lại ba người
Tịch Mộ Thần: " Đến trụ sở ".
...
Trụ sở mà Tịch Mộ Thần nói chính là bang Bạch Hổ nằm một trong những số bang phái lớn của hắc đạo
Là người nắm giữ giữa hắc bạch lưỡng đạo, trong bóng tối Tịch Mộ Thần chính là vua, thế lực ngầm của anh vô cùng hùng hậu và vững chắc. Vì thế cho nên, những bang phái khác trong hắc đạo ai cũng đều phải kiên dè anh...
Trụ sở chính của bang Bạch Hổ nằm dưới tòa nhà của Tịch thị, đây chính là nơi bí mật của các thành viên trong bang mới được biết đến
Thang máy dừng tới tầng cuối cùng, cửa thang máy vừa mở ra lập tức có hàng ngàn người đứng xếp thành một hàng dài hai bên cung kính:
" Lão đại, nhị gia, tam gia ".
Tịch Mộ Thần cùng Phong Hàn và Lục Minh Hạo thản nhiên bước chân ra cửa thang máy và đi một mạch về phía trước Lục Minh Hạo: " Được rồi, mọi người cứ tiếp tục công việc của mình đi "
Mọi người đồng thanh đáp lại Lục Minh Hạo một tiếng sau đó cũng tản nhau ra đi làm việc của mình tiếp
Tịch Mộ Thần vừa đi vừa nhàn nhạt quan sát xung quanh, Lục Minh Hạo nhìn thấy Tịch Mộ Thần quan sát trụ sở, đằng sau mông lập tức xuất hiện một cái đuôi vểnh cao lên vẫy vẫy
" Cậu đã lâu mới xuống đây, sao nào, có phải nhìn rất khác hay không? Là tôi thiết kế xây lại tất cả đó, còn có thêm vài phòng nữa! "
Tịch Mộ Thần nghe thế liền đưa mắt liếc nhìn sang cái người bên cạnh, nhìn thấy người nọ lẻo đẻo theo sau cầu khen thưởng
Anh thu tầm mất, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên:
" Ừm, không tệ! "
Lục Minh Hạo được khen bỗng đắc ý vô cùng, anh ta liếc mắt nhìn sang Phong Hàn như kiểu muốn nói: Thấy chưa, ta được khen rồi đấy!
Phong Hàn ho nhẹ một cái, đẩy nhẹ gọng kính trên mắt lên
Ấu trĩ!
Trụ sở nằm dưới tòa nhà Tịch thị sở hữu một diện tích rộng, nơi đây cũng có không ít các thành viên
Các gian phòng được xây đều là những chỗ như phòng tập bắn, phòng thí nghiệm, nhà lao, phòng vi tính, những căn phòng nghỉ ngơi và nơi ăn uống...vân vân vân và mây mây mây...
Đặc biệt hơn, ở đây ngoài căn phòng của lão đại, nhị gia và tam gia ra thì còn có một căn phòng của sủng vật do chính tay Tịch Mộ Thần nuôi nữa, loại sủng vật là loại thuần chủng và người khiến nó có thể nghe lời nhất cũng chỉ có một mình anh
Con sủng vật đó là một con hổ lớn, tuy nó có một căn phòng lớn riêng nhưng nó cũng bị một dây xích xích cổ lại
Tịch Mộ Thần đã từng đưa cô đến đây xem con bạch hổ đó, con bạch hổ xem ra cũng rất hiểu chuyện, vừa nhìn thấy cô nó không bài xích, trái lại còn rất yêu mến cô
Với Lục Minh Hạo mà nói thì anh ta cực kỳ ghét con vật đó
Vì sao ư?
Không phải vì bị nó ghét bỏ như những người khác
Mà là mỗi khi nhìn thấy anh, nó đều bổ nhào và đuổi theo phía sau anh ta cắn nát quần áo của anh ta khiến Lục Minh Hạo vẫn ghi thù đến giờ.
Hừ!
Đời này lão tử ta hận nhất chính là con sủng vật đó!
Đừng bao giờ có thể mong muốn dành được sự yêu thích của ta...!
Tịch Mộ Thần cùng Phong Hàn và Lục Minh Hạo dừng tại một căn phòng, anh không vào vội mà nói:
" Hai cậu không cần vào ".
Lục Minh Hạo có chút do dự nhìn Phong Hàn một cái
Vì anh ta thật sự rất muốn vào trong!
Không muốn ở bên ngoài đâu
Phong Hàn không nhìn Lục Minh Hạo, anh gật đầu
" Được, chúng tôi ở ngoài! "
Sau khi nhìn thấy Tịch Mộ Thần bước vào trong căn phòng rồi, thì Lục Minh Hạo oán hận trừng mắt nhìn Phong Hàn một cái
" Sao cậu không nói để chúng ta vào? "
" Bên trong có tiểu Bạch! "
Tiểu Bạch ở đây, ý nói đến là con sủng vật của Tịch Mộ Thần
" Cậu nói dối! "
Lục Minh Hạo không tin, lập tức xù lông phản bác
" Vì suy nghĩ cho cậu nên tôi mới không cùng Mộ Thần vào bên trong, nếu cậu không tin vậy thì được, chúng ta cùng vào! "
Phong Hàn trên mặt cũng không chút biểu cảm, đang muốn lôi Lục Minh Hạo cùng vào trong thì anh ta lập tức nhảy dựng như mới vừa chạm vào vật gì đó rất nóng liền rụt tay lại
" A không không không, tôi nghĩ lại rồi, chúng ta tốt hơn nên ở ngoài đợi thì hơn! "
Thật ra anh ta cũng sợ hú vía khi nghe Phong Hàn nói như thế, nhưng lại cứ nghĩ Phong Hàn vì muốn lừa mình nên mới nói như thế
Anh ta muốn quan sát vẻ mặt kia coi là nói thật hay nói giả nhưng nhìn kiểu gì cũng không nhìn ra được một chút tia gian dối trên gương mặt liệt kia, nên Lục Minh Hạo đã nghĩ rằng: Thà tin còn hơn không!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]