" Mang cô ấy đi! "
" Dạ! "
Bọn họ đưa cô đi, bỏ mặc một mình Minh Triết ở lại trong khu rừng khiến cô không cam tâm đi hơn
" Khoan đã! Anh đã làm bị thương anh ấy, trước tiên cũng phải mang người theo để chữa trị vết thương? "
Mộng Khiết: " Mang về? Lẽ nào lại giúp anh ta xong sau đó anh ta sẽ giết chết chúng ta và mang cô đi giống như ban nãy? Như thế thì chẳng khác nào nuôi ong trong tay áo! Rất nguy hiểm"
Cô tức giận với lời của Mộng Khiết, nói:
" Lẽ nào lại vứt người ở đây như thế ư? Anh ta là đang bị thương, đó là một mạng người và các người không thể làm như thế được! "
" Nếu như không phải vì cô thì anh ta đâu có bị thương? "
" Cô! "
Doãn Thiên Phong: " Đủ rồi! "
Mộng Khiết: " Thiếu gia, tôi chỉ muốn đảm bảo cho sự an toàn của chúng ta mà thôi! "
Doãn Thiên Phong lạnh lùng liếc Mộng Khiết một cái sau đó liền lẳng lặng nhìn vết thương trên người Minh Triết
Anh lạnh lùng nói:
" Tự sinh tự diệt... ". Hắn đảo mắt nhìn sang phía cô: " Chẳng phải em cầu xin anh tha cho hắn? Mạng hắn anh sẽ không lấy nhưng cũng không nói rằng anh sẽ cứu hắn! "
" Doãn Thiên Phong anh không thể làm như thế được! "
Bỏ mặc ngoài tai những lời cô mắng, Doãn Thiên Phong xoay người rời đi
Những người còn lại theo sau mang cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-ve-day-anh-thuong/2427005/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.